Tôi đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tôi và chồng cũ đến với nhau hoàn toàn là vì yêu và tự do lựa chọn. Chồng cũ của tôi là người rất lãng mạn. Ở một giai đoạn nào đó, tôi thừa nhận rằng anh ấy thực sự yêu tôi và có thể làm bất cứ điều gì cho tôi.
Chua chát ở chỗ là, anh ấy có thể đối xử ngọt ngào với tôi thì cũng ngọt ngào được với những người phụ nữ khác. Chồng cũ của tôi giống như một gã ngựa hoang mải miết đi gieo giống vậy. Sau khi chúng tôi kết hôn, hạt giống của anh ấy nở rộ khắp nơi, anh ấy có tận 2 đứa con rơi, mỗi đứa con lại do một người phụ nữ khác, ở một thành phố khác, sinh cho anh ấy. Chưa kể vô số người tình khác nữa.
Lúc đó, tôi yêu rất nhiều. Khi biết chồng ngoại tình, tôi đã từng ảo tưởng đó chỉ là sự xao nhãng nhất thời của anh. Những tưởng tôi sẽ tha thứ cho anh ấy, và sự rộng lượng của tôi sẽ khiến anh ấy thay đổi, nhưng hóa ra cách đối xử đó không ứng được với người đàn ông này. Anh ấy trăng hoa có hệ thống. Trong cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi hoàn toàn bị tổn thương, và cuối cùng tôi lựa chọn ra đi.
Đêm tân hôn tôi không dám vào phòng ngủ. Ảnh minh họa
Tôi từng nghĩ rằng sau này mình chỉ nên sống độc thân. Nhưng dù sao tôi vẫn còn trẻ. Tôi muốn độc thân nhưng bố mẹ tôi không cho phép. Vì tôi mà bố mẹ cũng tan nát cõi lòng. Tôi không thể chịu được khi thấy bố mẹ lo lắng cho tôi. Lúc đầu hoàn toàn là vì bố mẹ mà tôi đi xem mắt, nhưng không ngờ cuối cùng tôi lại gặp được chồng mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy chồng, tôi biết anh ấy là định mệnh của mình. Chồng tôi đẹp trai và có nụ cười đặc biệt quyến rũ. Anh ấy nhà giàu, lại còn trẻ, sự nghiệp thì thành công. Đã vậy anh ấy còn là trai tân, chưa từng kết hôn. Thực lòng mà nói, mọi điều kiện của anh ấy đều quá xuất sắc, trong thâm tâm tôi không nghĩ mình xứng với anh ấy chút nào. Tôi không thể ngờ rằng anh ấy tỏ tình trước. Giữa bao cô gái, anh ấy lại chọn tôi.
Đêm tân hôn, khi mọi người trong nhà ai đã về phòng đấy, tôi đi vệ sinh trước khi vào ngủ, thì nghe thấy tiếng mẹ chồng thậm thụt với chồng tôi ngoài hành lang: “Con ơi, uống thuốc này đi, đêm bệnh lại tái phát”.
Chồng tôi phải uống thuốc? Có chuyện gì không? Hóa ra anh ấy bị động kinh.
Không hiểu sao cuộc đời tôi lại khốn khổ như vậy, tôi cứ nghĩ mình đã tìm được chân ái, không ngờ chồng tôi lại có vấn đề về thần kinh. Khi nghĩ rằng chồng có thể lên cơn bất cứ lúc nào, tôi thực sự sợ hãi.
Tôi không dám quay lại phòng ngủ trong đêm tân hôn.
Tôi rất lo sợ. Ngay cả khi tôi thích người đàn ông này, tôi vẫn chưa sẵn sàng chịu đựng bệnh tật của anh ấy.
Tôi biết phải làm sao bây giờ? Ở đời, đúng là miếng ngon thì làm gì mà đến lượt mình cơ chứ!