Tôi khuyên thật các chị em, nếu đằng nào cũng phải cống hiến thì cống hiến cho sự nghiệp, cho công việc chứ đừng lúc nào cũng quanh quẩn lo lắng cho gia đình chồng quá mức, đôi khi có những người với họ bao nhiêu cũng không đủ đâu.
Tất nhiên trên đời này cái gì cũng có ngoại lệ, nếu như chị em mình đủ phước mà có nhà chồng tốt thì đương nhiên mình phải đối xử sao cho đúng tình đúng nghĩa. Thế nhưng nếu họ không coi mình ra gì thì cũng nên xem lại cái sự tử tế mang đi chỗ nào xứng đáng hơn.
Để tôi kể cho chị em nghe chuyện nhà tôi. Tôi 27 tuổi lấy chồng, đến nay là vừa tròn 7 năm, suốt 7 năm ấy tôi như một cái máy kiếm tiền cho nhà chồng. Ấy thế mà cũng không yên nổi!
Tôi có công việc ổn định, thu nhập ổn định. Lấy chồng thì tôi cũng đồng ý sống chung với bố mẹ chồng chứ không phải cái kiểu đành đạch lên đòi ở riêng đâu nên rõ ràng là tôi không mang tư tưởng phải phản kháng với nhà chồng.
Chồng tôi làm nhà nước, lương tháng tầm 15 triệu. Lương của anh anh giữ 1/3 còn lại là đưa hết cho tôi lo chi phí trong nhà. Mới nghe thì cũng ổn đấy nhưng các chị em quản lý chi tiêu gia đình biết thừa là 10 triệu đủ để chi phí cho một gia đình 4 người lớn và 1 trẻ con hay không mà?
Lương tôi khoảng 60 triệu/tháng chưa tính tiền kiếm thêm được bên ngoài nên tôi khá là phóng khoáng. Vậy là mỗi tháng tôi đưa bố mẹ chồng tổng cộng là 25 triệu để ông bà lo tiền ăn uống và biếu thêm. Còn lại các chi phí khác tôi tự động thanh toán. Bố mẹ có việc gì thì tôi cũng sẵn sàng đưa thêm.
Chồng tôi thì không có vấn đề gì, anh hiểu hiện tại tôi là thu nhập chính của gia đình nên anh ít khi tạo áp lực thêm cho tôi. Bản thân anh cũng phấn đấu khá nhiều, năm ngoái anh có làm ăn chung với một người bạn, thu nhập cũng khá hơn.
Mẹ chồng tôi cũng là người hiền lành, tiền tôi gửi bà mỗi tháng bà chẳng tiêu mấy đâu, bà vun vén lắm. Cuối năm tôi biếu tiền Tết và cũng bảo là không cần.
Mẹ chồng tôi tốt là vậy nhưng bà lại không có tiếng nói trong nhà vì bố chồng tôi là người rất gia trưởng. Ông coi bà như ô sin, à thật ra ông coi tất cả mọi người đều là người ở của ông chứ không riêng gì vợ mình.
Cuối cùng chuyện gì khó tránh khỏi cũng đã đến, mẹ chồng tôi bỏ về quê ở ông bà ngoại, quyết tâm ly hôn.
Từ ngày mẹ chồng tôi bỏ đi, nhà tôi loạn cào cào. Tôi đi làm cả ngày không cơm nước hay làm việc nhà được thì tôi bắt buộc phải thuê giúp việc. Thế nhưng cứ vài bữa là các cô ấy nghỉ hết vì không chịu nổi bố chồng tôi. Mãi mới có một cô tính cách khá cứng rắn, ông không bắt nạt nổi nên đành chịu nhưng bắt đầu quay qua chuyển tầm ngắm sang con cháu.
Ông soi mói con gái tôi từ miếng ăn miếng uống, rồi soi con trai để đồ đạc lung tung không đúng ý ông. Cuối cùng, ông soi đến con dâu mặc gì đi làm, mua gì về nhà.
Đỉnh điểm là hôm vừa rồi, tôi dặn dò bác giúp việc để chuẩn bị đi công tác 3 ngày. Ông từ trên gác đi xuống quát ầm lên không cho đi.
– Đi đâu? Cô xin phép tôi chưa mà dám đi?
– Con đi công tác ạ. Con có nói rồi nhưng chắc bố quên.
– Cô mới nói chứ tôi đã cho đi đâu? Cô xin phép tôi hay thông báo cho tôi đấy?
Chồng tôi thấy vậy thì có nói thêm vào nhưng ông vẫn nhất định phải cấm tôi đi bằng được.
– Cô làm được có tí tiền mà suốt ngày đi công tác làm gì. Tôi cũng không hiểu cô đi công tác thật hay trốn nhà đi chơi nữa.
Tôi là đứa có lòng tự trọng cao. Tôi chỉ quay lại chào bố rồi đi thẳng mặc kệ ông đứng chửi bới đằng sau.
Trên đường đi ra sân bay tôi ức đến mức muốn khóc nhưng cố nhịn lại. Cùng lúc ấy chồng tôi nhắn tin bảo đợi tôi đi công tác về rồi vợ chồng con cái chuyển ra ở riêng, anh cũng không chịu nổi bố mình nữa rồi.