Ai ngờ, số tiền 1 tỷ mà bố mẹ chồng cho để mua nhà, tôi thấy nó nặng nề hơn cả gánh nặng vật chất.
Sau 7 năm làm dâu, có lẽ tôi đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc của 1 nàng dâu. Ngày mới về làm dâu, tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần mình hiền lành, chăm chỉ, tất cả mọi chuyện sẽ ổn. Vậy mà không, cuộc sống không như là mơ, đặc biệt là khi phải sống chung với mẹ chồng.
Đúng là hai năm đầu tiên sống chung, mọi thứ còn đang trong giai đoạn “ngọt ngào”. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ của gia đình, luôn quan tâm đến từng bữa cơm, giấc ngủ của con cháu trong nhà. Nhưng rồi, tôi không thể sống như thế mãi nên bàn với chồng cần thoát khỏi “cái kén” để xây dựng sự nghiệp lâu dài.
Ảnh minh họa
Chuyển lên Hà Nội làm việc, tôi nghĩ rằng cuộc sống sẽ khởi sắc hơn khi không còn phải sống chung. Nhưng không, mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn. Khi chúng tôi nói sẽ mua nhà và muốn vay tiền bố mẹ, ông bà cho hẳn chúng tôi 1 tỷ. Chúng tôi mừng vô cùng, chỗ còn lại vay mượn cũng không phải quá khó khăn. Ai ngờ, số tiền 1 tỷ mà bố mẹ chồng cho để mua nhà, tôi thấy nó nặng nề hơn cả gánh nặng vật chất. Thế là cả một bầu trời trách nhiệm và sự vụ lợi từ người thân, từ hàng xóm, bạn bè ở quê cứ thế ập đến. Nào là đi khám bệnh, đi xin việc, cho con đi thi… bất kể người họ hàng ở quê có việc gì cần lên Hà Nội là chắc chắn họ sẽ ở nhà tôi. Và chúng tôi chỉ được phép đồng ý, không được từ chối.
Mỗi năm vào dịp nghỉ hè, nhà tôi như cái chợ, không ngày nào yên ổn. Dường như mọi người đều quên mất rằng đó là tổ ấm của hai vợ chồng tôi, chứ không phải nhà nghỉ miễn phí. Trẻ con thì ồn ào, người lớn thì tự nhiên như chốn không người, khiến cho cuộc sống của tôi không còn chút riêng tư.
Có lần tôi thử lên tiếng, nhưng chồng tôi chỉ nhẹ nhàng an ủi rằng “nhà là bố mẹ cho tiền mua, chiều ông bà 1 chút”. Phải, tôi hiểu, nhưng liệu có phải lúc nào tình cảm cũng có thể đong đếm bằng vật chất? Tôi mệt mỏi, tôi cảm thấy mình như kẻ nợ nần, phải trả giá bằng cả thanh xuân và không gian riêng tư của mình.
Ảnh minh họa
Và rồi, câu chuyện của đứa cháu họ mẹ chồng nhờ lên ở 2 tháng để đi thi là giọt nước tràn ly. Mẹ nó không đóng góp 1 đồng sinh hoạt phí nào và nghiễm nhiên coi việc chăm nuôi nó là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi không hiểu, tại sao người ta có thể tự nhiên đến vậy, không nghĩ đến cảm xúc và cuộc sống của người khác. Tôi không muốn từ chối, nhưng cũng không muốn tiếp tục sống trong cảnh như vậy. Tôi cảm thấy mình như đang bị xâm phạm, và mẹ chồng tôi, thay vì hiểu cho tôi, lại tỏ ra dỗi hờn.
Cuộc sống của tôi, từ khi lấy chồng đến nay có lẽ đã mất đi quá nhiều niềm vui. Tôi nhận ra rằng, dù cho có cố gắng đến đâu, mình cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Có lẽ đã đến lúc tôi cần phải đặt ra những giới hạn, để bảo vệ không chỉ bản thân mình mà còn là tổ ấm nhỏ của hai vợ chồng tôi.
Tôi mong rằng một ngày nào đó, mẹ chồng và những người xung quanh có thể hiểu và tôn trọng cuộc sống riêng tư này. Tôi không muốn trở thành người xấu, nhưng tôi cũng không thể sống mãi trong sự áp đặt và hy sinh. Tôi chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, liệu điều đó có quá xa vời?