Đau đớn, thất vọng tôi chỉ cầu mong không có hậu quả nào cho cái đêm mà tôi tự nguyện dâng hiến hay là nạn nhân của kẻ lừa tình đó. Nếu có chuyện, chắc tôi không dám trở về quê gặp lại bố, mẹ và các em của mình!
Nhà quá nghèo, ruộng đất ở quê không đủ cho bố mẹ làm kiếm cái ăn nuôi ba chị em tôi ăn học. Là chị cả trong nhà, tôi đành chấp nhận thôi học giữa lớp 12 để khăn gói ra thành phố tự lập, nhường cơ hội cho hai cậu em không phải dang dở con đường đèn sách như tôi.
Vợ chồng chủ quán cơm phúc hậu lại lấy công làm lãi nên quán luôn đông khách, ngoài số sinh viên của nhiều trường đại học đến dùng bữa thường xuyên, còn có công nhân, thợ xây, người bán hàng rong ghé quán, vì vậy ông, bà chủ tuyển thêm nhân viên làm theo giờ.
Ở trong số những người đến nhận việc tôi dành cảm tình cho Trân, chàng trai có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt nam tính, hiền lành, ít nói. Ngay hôm đầu tiên Trân đã chia sẻ cùng tôi những công việc nặng để tôi có chút thời gian nghỉ sau khi vất vả vì bưng bê, chạy bàn phục vụ khách.
Trân thủ thỉ tâm sự anh đang là sinh viên năm hai của một trường đại học gần đây, gia cảnh ở quê cũng còn thiếu hụt nên anh tranh thủ đi làm thêm để đỡ phiền đến thu nhập ít ỏi của bố mẹ.
Trân làm ca chiều từ 17h đến 21h tối vì ban ngày anh bận đến giảng đường. Ông bà chủ cũng quý mến Trân khi anh chăm chỉ, chẳng từ nan việc gì và làm đến đâu gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ đến đấy.
Được ăn cơm phố, mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến đầu nên tôi càng ngày càng phổng phao, trắng trẻo, xinh xắn. Thỉnh thoảng nghe đám sinh viên nam buông lời tán tỉnh tôi, bà chủ lại ý nhị gần xa nhắc nhở rằng “có thân thì lo mà giữ, kẻo vướng ba cái chuyện yêu đương qua đường rồi khổ thân mình, khổ lây cho bố mẹ”.
Rồi Trân đến, đem cho tôi một ổ bánh mì kẹp thịt nóng sốt, một cốc nước cam, động viên tôi ăn uống để không ảnh hưởng đến sức khỏe.…Quán vắng, Trân và tôi cứ rủ rỉ trò chuyện rồi không hiểu vì sự ân cần của Trân, hay vì tâm trạng của hai người xa quê khiến chúng tôi dễ đồng cảm với nhau mà tôi ngã vào vòng tay của Trân. Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, tôi thấy chỉ còn lại mình mình trong quán. Tôi đợi Trân trong tuyệt vọng suốt kỳ nghỉ lễ còn lại mà không sao liên lạc được với anh. Bà chủ quán nhìn tôi ái ngại khi hiểu rõ sự tình, bà bảo anh ta chỉ là người làm thuê nhận tiền công theo giờ, mà ở quanh đây có đến hàng nghìn sinh viên làm sao tìm? Vả lại ai chứng minh được anh ấy là sinh viên?
Đau đớn, thất vọng tôi chỉ cầu mong không có hậu quả nào cho cái đêm mà tôi tự nguyện dâng hiến hay là nạn nhân của kẻ lừa tình đó. Nếu có chuyện, chắc tôi không dám trở về quê gặp lại bố, mẹ và các em của mình!