Nói xong, Hương để đơn ly hôn lại rồi rời đi. Đứa em chồng sợ hãi quỳ xuống van xin tha thứ, mẹ chồng chết điếng không nói được lời nào. Còn chồng chị gục ngay tại chỗ.
Yêu vội cưới cũng vội, Hương về làm dâu trong một gia đình có mẹ chồng nổi tiếng khó tính và cay độc nhất xóm. Nhưng vì thương Thành, cô chấp nhận hết tất cả, chỉ cần ở bên anh là được. Mới 1 ngày sau đám cưới, mẹ chồng đưa cho Hương tờ giấy nợ, ghi rõ ràng những khoản chi trong đám cưới. Cô cầm tờ giấy chi chít khoản tiền lớn, nhỏ mà lòng đau như cắt. Bà bắt vợ chồng cô phải làm việc để trả lại số tiền đó, không được thiếu một đồng. Hương ấm ức nhưng vẫn không dám lên tiếng, chỉ biết chịu đựng làm tròn trách nhiệm của con dâu thảo hiền.
Mẹ chồng của Hương là người mê tín. Bà nói tuổi của cô không hợp ở lại trong nhà, bảo vợ chồng cô dọn ra ngoài sống. Hương mừng thầm vì sắp thoát khỏi cuộc sống không thoải mái này. Những tưởng mẹ chồng sẽ cho một số tiền để vợ chồng cô dọn ra ở riêng, nhưng không, bà bắt cả hai tự lo liệu, không cho một đồng nào. Mỗi tháng, mọi khoản sinh hoạt phí trong nhà, mẹ chồng đều đùn đẩy cho vợ chồng Hương. Cả hai có lao vào làm việc điên cuồng cũng không đủ lo sinh hoạt phí, chứ đừng nghĩ đến chuyện mua nhà riêng.
Thành giục Hương về mượn tiền ba mẹ và anh em dòng họ, cuối cùng thì họ cũng đủ tiền mua được căn nhà nhỏ. Mọi việc xong xuôi, vợ chồng Hương định bụng dọn ra ở riêng ngay nhưng mẹ chồng lại nói tháng này không tốt cho việc dọn nhà nên đành dời qua tháng 6. Hương nghĩ bụng chỉ còn vài tháng, chịu đựng một chút cũng không sao. Nhưng những ngày tháng đó lại là một nỗi ám ảnh kinh hoàng, có thể suốt cuộc đời này Hương sẽ không bao giờ quên.
Trong thời kỳ mang thai tháng thứ 6, Hương khóc suốt. Chồng tức giận đánh vợ vô lý, mẹ chồng cứ chì chiết và gây áp lực khoản tiền đám cưới. Cuộc sống ở nhà chồng khiến Hương vô cùng khó thở, cô bắt đầu có những dấu hiệu trầm cảm. Tuy ở chung nhà nhưng mẹ chồng tính toán rất chi li, không cho vợ chồng Hương xài chung bất cứ thứ gì. Điều đáng tủi nhục là bà bắt vợ chồng Hương lo việc ăn uống riêng, không cho lấy một hột gạo nào.
Ảnh minh họa: Internet
Thời gian này tiền bạc của Hương cứ mất liên tục, có ngày lên đến vài trăm ngàn. Cô quyết định lén mẹ chồng lắp camera trong nhà để theo dõi. Một ngày, Hương phát hiện Thiên – em chồng của cô có những hành động mờ ám. Cậu ta lẻn vào phòng rồi dùng vật nhọn cậy tủ và lấy trộm tiền. Hương tá hỏa. Nhiều lần cô nói với chồng nhưng anh lại một mực tin tưởng và bảo vệ em trai. Không chỉ thế, anh còn đánh và mắng chửi cô thậm tệ. Hương nén cơn tức giận, đợi đến một ngày có đầy đủ chứng cứ có thể vạch trần bộ mặt thật của em trai anh.
Những tưởng chỉ có hành động kinh tởm của Thiên, không ngờ một ngày, Hương lại phát hiện ra một chuyện động trời khác. Mẹ chồng đã lén lút bỏ thứ gì đó vào canh dưỡng thai của cô. Cô hốt hoảng đi kiểm tra xem đó là loại thuốc gì. Khi biết kết quả cô vô cùng choáng váng. Hương không còn sức để chịu đựng những con người đáng sợ này nữa, cô hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống.
Một ngày, Hương tập hợp tất cả mọi người trong nhà lại để tuyên bố ly hôn. Mọi người đều bất ngờ với quyết định của cô, mẹ chồng còn mắng chửi.
– Mày ngoại tình với thằng nào mà giờ đòi bỏ chồng hả?
– Đây là những hành động của mẹ và em trai của anh đó. Anh nhìn cho kỹ đi, xem còn dám lớn tiếng bênh vực họ nữa hay không?
Mẹ chồng và Thiên ‘đứng hình’ khi thấy những hành động của mình đã được quay lại kỹ càng.
Gạt nước mắt, Hương tiếp tục nói.
– Còn đây là kết quả xét nghiệm, bác sĩ nói trong canh có chứa thuốc thần kinh chứa chất gây suy giảm trí nhớ, rất nguy hiểm cho những người mang thai. Tôi thật sự không ngờ trong căn nhà này lại có những con người độc ác đến vậy. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Tôi sẽ báo chuyện này lên công an để họ giải quyết. Còn đây là đơn ly hôn tôi đã ký sẵn, anh ký vào đi, trả tự do cho tôi.
Nói xong, Hương để đơn ly hôn lại rồi rời đi. Thiên sợ hãi quỳ xuống van xin tha thứ, mẹ chồng chết điếng không nói được lời nào. Thành ngồi gục tại chỗ.
Kết thúc cuộc hôn nhân đầy toan tính và nước mắt, Hương chào đón đứa con đầu lòng và bắt đầu cuộc sống đơn thân. Cô nghĩ thà sống với con, còn hơn sống với những con người tàn độc ở nhà chồng. Có lẽ suốt cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho những con người đó.