Đúng là đời, dù cho có cố gắng, trao đi yêu thương đến mấy thì con dâu vẫn chỉ là dâu.
Tôi năm nay 39 tuổi và có 2 con, một đứa 12 tuổi, một đứa 8 tuổi. 3 mẹ con tôi sống chung với bố mẹ chồng, chồng tôi đã mất cách đây 5 năm.
Vợ chồng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Chồng tôi thật thà, thương yêu vợ con. Chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng dù chồng tôi là con thứ. Chúng tôi bỏ tiền ra xây nhà cửa khang trang, xây sân, xây tường rào, trồng hoa, trồng cây ăn quả… Bố mẹ chồng luôn nói rằng sẽ ở với vợ chồng tôi, sau này cũng giao hết tài sản cho chúng tôi chứ ông già giữ để làm gì? Tin tưởng vào điều đó, tôi không ngại rút hết tiền tiết kiệm là 1,5 tỷ, vay mượn thêm 500 triệu để xây nhà.
Có ai ngờ, nhà vừa sửa xong được nửa năm thì chồng tôi bị tai nạn giao thông, qua đời ngay tại chỗ. Lúc nhận cuộc điện thoại từ người lạ gọi báo tin, tôi ngã quỵ, không biết gì nữa. Đám tang chồng, tôi vì quá sốc nên phải nhập viện điều trị tinh thần, không thể đưa tiễn anh chặng đường cuối cùng.
Tôi đã mất 2 năm trời mới trở về cuộc sống bình thường, dù đôi lúc, tôi vẫn bật khóc trong vô thức vì nhớ thương chồng. Sau khi anh mất, tôi vẫn sống với bố mẹ chồng, vẫn đi làm, chăm sóc ông bà chu đáo. Mẹ chồng đau bệnh, tôi nghỉ làm để nuôi ở bệnh viện. Bố chồng uống thuốc bổ mỗi tháng cũng là do tôi mua. Có người nói tôi dại quá, chồng đã mất rồi thì việc gì phải chăm sóc bố mẹ chồng tận tâm đến thế. Nhưng tôi nghĩ rằng, mình sống hết lòng với nhà chồng thì sẽ nhận lại điều tương tự mà thôi.
Ảnh minh họa
Tuần trước, bố chồng gọi vợ chồng anh chồng về nhà để công khai chia tài sản. Trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ rằng ngôi nhà đang ở sẽ giao cho mình, bởi đây là nhà vợ chồng tôi bỏ tiền sửa lại. Tuy chồng tôi không còn nữa nhưng tôi cũng từng khẳng định sẽ không đi bước nữa mà sống vì các con và vì bố mẹ chồng.
“Dù gì thì con cũng là con dâu, sau này cũng lấy chồng mới. Bố mẹ không thể mạo hiểm chuyển đất đai nhà cửa cho con đứng tên. Chẳng may con lấy chồng khác thì bố mẹ mất trắng à? Thôi thì con hiểu cho bố mẹ, nhận tiền mà xây nhà riêng ở, như thế con cũng thuận tiện đường chồng con về sau mà bố mẹ cũng yên tâm lúc về già”. Bố chồng tôi nói thế.
Tôi mỉm cười, nước mắt trào ra vì quá chua xót. Suy cho cùng, dù có tốt đến đâu thì tôi cũng chỉ là con dâu, làm sao sánh được với con ruột? Ngày hôm sau, tôi đã xin phép bố mẹ chồng, ôm di ảnh chồng cùng 2 đứa con về bên ngoại. Tôi bất mãn, thất vọng với cách đối xử của bố mẹ chồng nên cũng không muốn nhận 300 triệu kia. Số tiền đó còn không bằng số tiền tôi bỏ ra để sửa nhà. Hay tôi đòi lại 2 tỷ vợ chồng mình bỏ ra sửa nhà cho hả dạ? Bố chồng chia tài sản mà tôi ấm ức quá.