Tôi chắc chắn trên đời này, có rất ít người muốn sống chung với mẹ chồng. Bản thân tôi cũng thích độc lập tự do. Vì thế trước khi kết hôn, tôi đã nói rõ ràng quan điểm với chồng rằng tôi sẽ không bao giờ sống chung với mẹ anh.

Quả thật thời gian đầu, chúng tôi có ra ở riêng, nhưng chưa đầy một năm thì bố chồng qua đời. Sau chuyện này, chúng tôi đón mẹ chồng về sống một vài tháng, chủ yếu để bà vực dậy tinh thần. Tôi dự tính khi nào mẹ chồng nguôi ngoai sẽ để bà về nhà, cuối tuần cả gia đình sẽ quây quần tụ họp.

Có mẹ chồng sống cùng, tôi không phải đụng tay vào việc nhà và bếp núc. Buổi chiều về đến nhà, cơm nước đã nóng hổi, con cái cũng thơm tho sạch sẽ, tôi chỉ việc ngồi vào bàn ăn cơm. Có điều nói đi cũng phải nói lại. Hai thế hệ chung sống nên có nhiều điểm khác biệt.

Mẹ chồng lặc liễng cả tuần trời, hôm đó thấy bà đi phăm phăm, tôi giận xanh người nhưng lòng đầy tội lỗi khi biết sự thật phía sau - Ảnh 1.
Mẹ chồng lặc liễng cả tuần trời, hôm đó thấy bà đi phăm phăm, tôi giận xanh người nhưng lòng đầy tội lỗi khi biết sự thật phía sau – Ảnh 1.
Chiều hôm sau khi tôi đi làm về đã thấy chân mẹ chồng băng bó. (Ảnh minh họa)

Cuối tuần chúng tôi vẫn thường ngủ nướng. Còn mẹ chồng tôi thì quen nếp sống của mình, sáng nào bà cũng dậy từ 6 giờ kém rồi mở tivi tập thể dục. Chưa kể bà hay mất ngủ nên tối xem phim đến 11-12 giờ mà mở loa rất to. Tôi có nói với mẹ chồng vài lần, nhưng chỉ được vài ngày, bà lại tiếp tục nếp sống cũ.

Hai tuần trước, thấy mẹ chồng đã ổn định, tôi bày tỏ nguyện vọng muốn đưa bà về nhà. Hôm ấy bà vui vẻ lắm, còn soạn đồ đến tối muộn. Chiều hôm sau khi tôi đi làm về đã thấy chân mẹ chồng băng bó. Bà bảo đang đi thì vấp ngã. Chồng tôi đưa đi khám, bác sĩ nói bà trật chân. Thấy mẹ như vậy, tôi không đành lòng để bà về.

Mấy ngày nay, mẹ chồng tôi vẫn chân thấp chân cao, đi lại khó khăn dù đã tháo băng được mấy ngày rồi, tôi sốt ruột bảo đưa đi khám lại, vậy mà bà nhất quyết không chịu đi. Thế rồi sáng hôm qua tôi đi làm được nửa đường thì sực nhớ để quên điện thoại ở nhà. Vừa bấm chuông, tôi đã thấy mẹ chồng đi phăm phăm ra mở cửa.

Biết chuyện mình giả đau chân bại lộ, mẹ chồng mới nói thật. Rằng bà và chồng tôi cùng nhau dựng lên màn kịch này. Ở với con cháu lâu nay, mẹ không còn muốn về nhà nữa. Nghe mẹ chồng nói, bản thân tôi cũng thấy chạnh lòng. Chỉ là sợ sống lâu ngày sẽ nảy sinh mâu thuẫn đến lúc đó khó sống chung lắm. Mọi người cho tôi xin kinh nghiệm với.