Tôi là nhân viên một công ty tư nhân, lương tháng ổn định, ngoại hình xinh xắn, trẻ trung. Tôi còn được mọi người khen ngợi là biết điều, cư xử lễ phép và đem lại thiện cảm dễ chịu cho người khác. Và họ càng thắc mắc là tôi xinh đẹp, hiểu chuyện như thế, tại sao đã 26 tuổi vẫn chưa có bạn trai. Bố mẹ cũng thúc giục tôi nhanh chóng tìm hiểu ai đó phù hợp rồi kết hôn, sợ tuổi càng cao thì càng khó tìm được hạnh phúc. Nhưng tôi đều phớt lờ đi, bởi thật ra, tôi đã có người yêu, chỉ là tôi không dám giới thiệu cho ai biết thôi.

Khang, bạn trai tôi là một người đàn ông làm nghề mổ lợn, bán thịt lợn ở chợ tỉnh. Anh ấy xăm trổ đầy người, vẻ ngoài hung dữ, ăn nói đốp chát với mọi người và sẵn sàng cãi tay đôi với cả phụ nữ. Một người đàn ông như thế, ai nấy cũng đều dè chừng và khó chịu, không muốn tiếp xúc. Nhưng tôi lại yêu anh và cảm nhận ở anh những điều khác biệt so với cách mọi người cảm nhận.

Tôi thấy Khang rất đàn ông, bản lĩnh, dám làm dám chịu và rất mạnh mẽ, cứng rắn. Có thể anh không phải kiểu người thấu hiểu tâm lý nhưng chỉ cần tôi nói thích gì, anh ấy sẽ làm mọi cách để mua cho tôi. Hay thấy tôi buồn, anh ấy sẽ hỏi han, quan tâm. Khang luôn nói anh ấy có thể cãi nhau với tất cả mọi người, nhưng anh ấy không bao giờ muốn những người anh thương yêu phải buồn lòng như bố mẹ, anh chị em trong nhà và tôi. Sau một khoảng thời gian yêu nhau, tôi còn phát hiện ra, Khang rất tôn trọng những người biết điều hay nghèo khổ, anh ấy sẵn sàng bỏ thêm cho họ ít thịt, đưa tiền thối bằng 2 tay. Khang còn thường đi chùa, làm từ thiện ở bệnh viện một tháng một lần. Nhưng với những người xéo xắt, ăn nói đanh đá chanh chua, tham lam, anh ấy sẽ cãi lại, thậm chí đòi lao vào đánh nhau với họ.

Bố mẹ Khang cũng bảo những người như anh thường sẽ rất yêu thương gia đình, chiều chuộng vợ con. Yêu nhau 4 năm, tôi cảm nhận được điều đó nhưng vẫn không dám dẫn Khang về nhà giới thiệu.

Lén lút yêu đương 4 năm, khi có bầu, tôi dẫn bạn trai về nhà giới thiệu thì bố cầm chổi đứng trước cổng, mẹ khóc nỉ non trong nhà - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Bố mẹ tôi đều là giáo viên về hưu nên rất coi trọng lễ giáo, truyền thống. Ông bà muốn tôi tìm được một người đàn ông hiền lành chứ không phải một kẻ xăm trổ đầy người. Tuần trước, tôi phát hiện mình có bầu, biết không thể giấu giếm được nữa nên đành nói với bố mẹ, mong ông bà chấp nhận Khang. Tôi cũng kể hết những điều tốt đẹp của anh ấy, hi vọng bố mẹ vì thương mình mà đồng ý cho chúng tôi cưới hỏi. Bố mẹ tôi nghe xong thì không nói gì, chỉ ngồi lặng im suy tư.

Hôm qua, tôi dẫn bạn trai về nhà giới thiệu. Anh ấy cũng muốn đến nhà tôi, nói về chuyện cái thai và đám cưới. Khang mặc bộ đồ vest lịch sự, đem theo giỏ trái cây và nhiều quà bánh khác. Nhưng chính tôi cũng không ngờ, Khang vừa dừng xe ở cổng, bố tôi đã cầm chổi đứng trước, còn mẹ thì khóc trong nhà.

Khang cúi đầu chào hỏi và xin phép bố tôi cho được vào nhà nhưng ông không chịu. Bố tôi đưa ra điều kiện: “Một là xóa hình xăm, hai là bỏ nghề mổ lợn, chuyển làm nghề khác lương thiện hơn” thì ông mới đồng ý cho Khang bước vào cổng nhà tôi, làm con rể trong nhà. Nhưng Khang lầm lì, một lúc sau lại không đồng ý. 2 người nói qua nói lại một hồi, dù tôi khuyên nhủ, họ vẫn không nhường nhịn nhau, không ai chịu xuống nước trước. Cuối cùng, Khang bỏ về, còn bố tôi tuyên bố thẳng: “Không cưới xin gì nữa hết”.

Khang bảo rằng bố tôi không tôn trọng anh thì việc gì anh phải xuống nước trước. Tôi có yêu anh thì đến nhà anh ở, tổ chức đám cưới “một chiều” ở nhà trai. Còn tôi không đi, đến lúc sinh con, anh sẽ chu cấp đầy đủ, nhất định không bỏ rơi mẹ con tôi. Giờ tôi không biết phải làm sao nữa?