Hồi còn trẻ tôi cứ nghĩ mình sẽ lấy chồng muộn vì tính tôi cực kỳ ham chơi. Tôi “chốt kèo” với đám bạn thân rằng sẽ dành trọn thanh xuân để đi du lịch cùng chúng nó. Nhưng người tính không bằng trời tính, mới đi được vài chuyến với bọn nó thì đùng cái tôi bỏ bạn theo chồng.

Đến giờ khi con tôi 4 tuổi rồi lũ bạn vẫn trêu chọc tôi suốt. Chúng nó bảo “tưởng nhóm trưởng ăn chơi hoành tráng thế nào, ai dè mê trai không lối thoát”. Dù theo chồng bỏ cuộc chơi hơi sớm nhưng tôi không ân hận, bởi ông xã tôi là một người đàn ông tử tế vô cùng.

Anh ấy rất tốt với tôi và mọi người xung quanh, có kiến thức sâu rộng, điềm tĩnh, nhẹ nhàng. Chuyện gì tôi cũng có thể tâm sự với chồng để tham khảo ý kiến. Lúc nào anh cũng sẵn sàng lắng nghe và quan tâm vợ, có khi đang bận họp qua mạng anh cũng ôm vợ vỗ về. Tôi gặp chuyện buồn thì anh dẹp hết mọi thứ đưa tôi đi shopping, ăn đồ ngon hoặc làm chuyến du lịch ngẫu hứng. Tôi stress vì sinh đẻ và chăm con, anh mời cả bạn thân làm bác sĩ tới nhà để tâm sự. Tôi mệt muốn nghỉ ngơi, anh sẵn sàng vào bếp nấu cơm và ru con ngủ thay vợ.

Nói chung ngoại trừ tật ngủ ngáy ra thì chồng tôi chẳng có gì để chê cả. Với anh lúc nào vợ con cũng là nhất. Anh còn nói cảm ơn tôi suốt ngày vì đã hy sinh nhan sắc lẫn tuổi trẻ để cưới anh, cùng anh xây dựng một gia đình.

Mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đang khoe chồng đúng không. Đúng là tôi tự hào vì anh thật, lấy được người chồng tốt như vậy thì quá may mắn chứ còn gì nữa. Tuy nhiên cái gì cũng có 2 mặt của nó. Người ngoài nhìn vào tưởng cuộc hôn nhân của tôi cực kỳ hạnh phúc, song thực tế vợ chồng tôi rất đau đầu vì một người thân trong nhà.

Đó chính là mẹ chồng tôi – người phụ nữ “cá tính” top 1 của gia đình. Trong khi bố chồng lẫn chồng tôi đều nhẹ nhàng dễ tính, cô em chồng cũng ít nói hiền lành, thì mẹ chồng lại đối lập hoàn toàn với họ.

Trước khi kết hôn chồng tôi được ông bà cho mảnh đất nhỏ ngay cạnh nhà bố mẹ. Có 60 mét vuông thôi nhưng chồng tôi thiết kế được một căn nhà cấp 4 khá xinh xắn, chừa lại 17 mét vuông làm khu vườn nhỏ ở đằng trước sân. Bạn bè qua chơi toàn khen tổ ấm của chúng tôi dễ thương, nhiều cây lá xanh tươi và chill như phim ngôn tình.

Lúc mới lấy chồng tôi rất mừng vì không phải ở chung với ai. Dù ở ngay cạnh gia đình chồng nhưng chúng tôi vẫn có không gian riêng, thoải mái làm mọi việc mà không bị soi từ sáng đến chiều. Tuy nhiên đó là tôi nghĩ vậy, chứ thực tế thì khác xa!

Hôm nào mẹ chồng cũng sang đập cổng réo nhà tôi dậy từ 7h sáng. Ban đầu tôi cũng vui vẻ khi thấy bà mang đồ ăn sáng qua cho mình, nhưng chỉ 2-3 tuần trôi qua là tôi thấy sợ. Ngày trong tuần thì mẹ gọi xong vợ chồng tôi cũng tiện dậy đi làm. Cơ mà nghỉ cuối tuần mẹ cũng không tha, không cho chúng tôi ngủ nướng. Đã thế mẹ còn ngồi lại để tận mắt nhìn vợ chồng tôi ăn thì bà mới yên tâm.

Chồng tôi đã góp ý riêng với mẹ rằng bà không cần phải mang đồ ăn sáng qua nữa. Chúng tôi tự lo được và không muốn làm phiền bà. Dĩ nhiên là mẹ chồng tôi không nghe. Bà quay sang đổ lỗi cho tôi ngay lập tức, nói con dâu quen sinh hoạt bừa bãi nên lây cả tật xấu sang cho con trai bà.

Mất một thời gian kiên trì “đấu tranh”, cộng thêm bố chồng khuyên giải thì mẹ mới chịu “tha” cho vợ chồng tôi vụ ăn sáng. Nhưng đâu phải vậy là yên, mẹ chồng tôi lại chuyển mục tiêu sang bữa tối!

Ngay từ đầu khi mới kết hôn, chồng tôi đã tự thỏa thuận với gia đình anh là sinh hoạt 2 bên không liên quan gì nhau cả. Việc nhà tôi tự làm, chi phí sinh hoạt cũng độc lập. Thi thoảng chúng tôi qua nhà ăn cơm chung với bố mẹ, như vậy vừa giữ hòa khí gia đình lại vừa tránh va chạm mâu thuẫn.

Sau vụ “kèm cặp ăn sáng” thất bại, mẹ chồng lấy cớ con dâu có thai cần chăm sóc cẩn thận để bắt vợ chồng tôi sang “điểm danh” bữa tối. Mọi người sẽ nghĩ lý do mẹ chồng tôi nói rất chuẩn đúng không, nhưng mục đích của bà hoàn toàn không phải là tẩm bổ con dâu.

Những món ăn bà chuẩn bị đều khá sơ sài, không có nhiều dưỡng chất dành cho phụ nữ mang thai, và quan trọng là không đủ no nữa. Lần nào ăn bên đó xong về chồng cũng phải chở tôi ra ngoài ăn thêm. Chưa kể một số lần mẹ chồng còn nấu nguyên liệu không phù hợp, tôi không dám ăn vì sợ ảnh hưởng đến em bé. Nói ra sợ bà giận nên tôi chỉ dám tỉ tê với chồng. Anh thương vợ bụng mang dạ chửa nên lấy cớ không sang bên nội ăn tối nữa.

Lúc sinh xong mẹ chồng cũng không cho tôi về ngoại ở cữ. Bà bảo sống ngay cạnh nhà nội thì về ngoại làm cái gì. Mẹ ruột tôi hỏi thế bà có chịu thức khuya bế cháu để con dâu nghỉ ngơi không, có nấu cơm đủ 2 bữa cho con dâu ăn lại sức hay không, có giặt giũ đồ sơ sinh hộ con dâu được không. Mẹ chồng liền ấp úng nói bà cũng bận nhiều việc, phải đi tập thể dục, đi đánh bóng với hội phụ nữ trong khu, phải dọn dẹp nhà cửa, phải nấu nướng cho chồng và con gái. Thế là mẹ tôi “chốt” luôn đưa con cháu về ngoại, không cho bà thông gia ý kiến thêm gì nữa.

Tôi cũng chẳng rõ mẹ chồng nghĩ gì, song từ lúc kết hôn tôi cảm giác như bà ghen tị với sự có mặt của con dâu. Bà luôn cho rằng tại tôi nên đứa con trai ưu tú mới vuột khỏi tầm tay của bà. Tôi làm gì không vừa ý là mẹ chồng thở dài mệt mỏi, nói bóng gió kiểu không biết kiếp trước con bà nợ nần gì tôi mà kiếp này lại rước về làm vợ. Bố chồng nhắc nhở không được nói vậy với con dâu thì mẹ chồng quay sang nói tôi là đứa mang xui xẻo tới, chả làm được tích sự gì mà ai cũng bênh.

Được cái chồng tôi tâm lý nên anh luôn bảo vệ tôi trước những hành động và lời nói gây tổn thương từ mẹ. Nhiều lần tôi khóc vì tủi thân khiến anh cũng xót ruột lắm. Nhưng tôi hiểu anh cũng có cái khó khi đứng giữa vợ và mẹ nên không dám trách móc câu nào.

Từ lúc con 3 tuổi thì vợ chồng tôi bắt đầu dắt díu nhau đi du lịch khắp nơi. Vừa tranh thủ cho con trải nghiệm tuổi thơ vui vẻ, vừa có thêm kỉ niệm gắn kết gia đình. Ra ngoài nhiều cũng giúp tôi bớt trầm cảm hơn, tránh xa khỏi rắc rối với mẹ chồng.

Tuy nhiên không phải cứ né mà được. Thấy chúng tôi tháng nào cũng đi chơi nên mẹ chồng bỗng nảy ra một ý tưởng. Đó là muốn đập thông tường bao nhà bên đấy với nhà của vợ chồng tôi, lấy lý do là “các con đi vắng nhiều nên mẹ muốn sang dọn dẹp hộ”.

Biết bà chẳng nhòm ngó cái gì đâu nhưng nghe xong cả 2 vợ chồng tôi đều đồng thanh từ chối. Mẹ chồng tỏ vẻ không vui, kêu là các con nghĩ xấu mẹ, sợ mẹ trộm cắp hay sao mà không muốn cho mẹ qua nhà. Chồng tôi lại phải từ tốn giải thích, nói rằng nhà có robot dọn dẹp nên không phiền mẹ phải qua lau. Hơn nữa mẹ cũng hơn 50 tuổi rồi, nên nghỉ ngơi chứ không cần lao động vất vả nữa.

Có vậy thôi mà mẹ giận chúng tôi và im lặng suốt hơn 1 tuần rồi. Bà ra “tối hậu thư” thông qua cô em chồng của tôi, bảo nếu không thông tường trổ cửa sang bên đây thì đừng bao giờ nhìn mặt mẹ nữa. Quan điểm của bà là vợ chồng tôi đang chống đối lại mẹ, muốn quan hệ gia đình bị ngăn cách và không thương mẹ.

ĐẬP PHÁ TƯỜNG NHÀ CẦN NHỮNG LƯU Ý QUAN TRỌNG NÀO?

Trời ơi cái việc đập tường thì liên quan gì đến tình cảm gia đình cơ chứ! Tôi biết mẹ rất gắn bó với chồng tôi, nhưng có vẻ như càng ngày suy nghĩ của bà càng nặng nề rồi. Bà muốn quản lý cuộc sống của con trai như hồi anh chưa cưới vợ. Bà không thích lối sống tự do hiện đại của vợ chồng tôi, nhà tôi làm gì đi đâu hay ăn gì bà cũng phải biết bằng được.

Tình hình chưa đến nỗi căng thẳng nhưng chuyện đòi đập tường của mẹ chồng tôi đã vượt quá giới hạn rồi. Tôi nhắn tin cho mẹ bảo lúc nào mẹ cần sang thì chúng con để lại chìa khóa cho, song bà quát ngược lại tôi rằng nhà của con trai bà thì tôi không có quyền lên tiếng.

Giờ tôi phải làm gì để thoát khỏi tình huống khó xử này đây? Vợ chồng tôi rất hòa thuận với nhau, nhưng lần nào cũng là mẹ chồng nghĩ ra bài toán khiến chúng tôi lâm vào ngõ cụt…