Tôi 68 tuổi, họ Quan, sinh ra ở Hồ Nam, Trung Quốc. Dù già hay trẻ thì tôi vẫn tự nhận thấy mình là người xuất sắc. Khi còn tại chức, tôi là lãnh đạo cấp cao một công ty. Bây giờ về hưu, mức lương hàng tháng tôi được hưởng lên tới 8.000 tệ (28 triệu đồng) nên cuộc sống vô cùng dư dả.

Bởi vậy, những người xung quanh luôn tỏ ra ghen tị với tôi. Và càng như vậy, tôi lại càng tự hào về bản thân. Tôi biết, dù ở bất kỳ thời điểm nào, chẳng có gì quý trọng hơn tiền.

Song, có một điều khiến tôi khổ tâm nhất đó chính là vợ mất sớm nên bản thân luôn thấy thiếu thốn tình cảm. Cô ấy là người phụ nữ đảm đang, có tính cam chịu tốt và rất nghe lời chồng.

Các con vì sợ bố cô đơn nên thường xuyên cho các cháu về thăm ông nhưng chẳng thể nào bù đắp được những khoảng trống trong lòng tôi. Dần dà, tôi sống trong bất an, tôi lo sợ phải ở nhà một mình, chẳng may cơn bạo bệnh kéo đến thì tôi chết đi cũng chẳng ai biết.

68 tuổi, tôi bị CĐM chỉ trích vì đặt ra yêu cầu tuyển vợ quá cao: Phải biết phục vụ, làm hài lòng chồng; sẽ được sống trong nhung lụa nhưng không được tiêu tiền- Ảnh 1.

Tôi có tiền và vẫn khoẻ mạnh nên rất muốn tìm được người vợ ưng ý

Để tránh những điều này xảy ra, tôi nghĩ tốt hơn hết nên tìm một người vợ mới. Có như vậy, tôi mới thấy bản thân được an toàn. Nhưng tôi không muốn tuỳ tiện tìm vợ, dù sao tôi là người đàn ông rất xuất sắc và có nhiều tiền, nếu tôi lấy người không tốt thì chỉ tội hại chính mình. Do đó, ngày 10/7 vừa qua, tôi đã đăng tải thông tin tìm kiếm bạn đời lên mạng xã hội với hai yêu cầu đơn giản:

Thứ nhất, sau khi kết hôn, cô ấy phải làm tròn trách nhiệm của một người vợ như làm việc nhà, quán xuyến gia đình và phục vụ tôi thật tốt. Trong quá trình chung sống, không được có bất kỳ lời phàn nàn nào, dù tôi có đề nghị làm gì thì cũng phải làm hài lòng tôi. Có như vậy, cuộc sống mới luôn vui vẻ.

Thứ hai, cô ấy sẽ được sống trong nhung lụa, không cần phải lo nghĩ về tiền bạc nhưng sẽ không được tiêu tiền của tôi, trừ khi tôi cho phép.

Hơn nữa, tôi cũng sẽ không chăm sóc cô ấy khi ốm đau vì tôi chưa từng làm chuyện này, kể cả với vợ cũ của mình. Khi bị bệnh, người vợ có thể về nhà riêng để con cái chăm sóc, nếu phải vào viện thì tôi sẽ trả cho viện phí. Đến khi khỏi bệnh thì lại quay về chung sống như thường.

Tóm lại, chỉ cần đối phương đáp ứng được hai điều kiện trên thì tôi sẽ tổ chức đám cưới ngay lập tức.

Tôi nghĩ, hai yêu cầu này là hợp lý và cần thiết. Vừa giúp tôi bảo vệ được tài sản riêng, vừa tránh rủi ro lấy phải những cô gái trẻ thích “đào mỏ”.

Ngay sau khi đăng tải thông tin tuyển vợ trên mạng, rất nhiều người đã vào công kích, trách mắng tôi là ông già không biết suy nghĩ.

“Sao có thể sống ích kỷ đến thế, ông không sợ già rồi sẽ tích nghiệp cho con cái sao”, một người bình luận.

“Đồ ông già ích kỷ, chắc ngày xưa vợ cũ của ông phải khổ sở lắm mới chiều được ông. Có phải vì tâm lý quá mệt mỏi nên mới ra đi sớm…”, một người khác nói.

Song, tôi không quan tâm đến họ và giữ nguyên quan điểm của mình. Dù sao họ còn trẻ, mà người ít tuổi thường rất nông cạn. Hơn nữa, họ cũng chẳng có nhiều tiền và vị thế như tôi, nên họ đâu biết phải lựa chọn điều nào là tốt nhất.

Đã 11 ngày trôi qua vẫn không ai ứng tuyển, tôi sẽ tiếp tục chờ đợi người phụ nữ của mình xuất hiện.