Sáng nay trước khi đi làm tôi lại hỏi chồng 1 lần nữa anh có định sửa nhà không thì chồng tôi đưa ra lý do…
Vừa rồi các vụ cháy nổ ra liên tục làm tôi hoang mang lo sợ quá. Vợ chồng tôi tích góp bao năm mới mua được cái nhà 35m2 trong ngõ sâu ở Hà Nội. Cũng chẳng ai muốn chui vào xó xỉnh làm gì nhưng chồng tôi không thích nhà chung cư, bảo không có giá trị như nhà đất. Nhà tôi cũng nhỏ xinh thôi, 3 tầng 1 tum. Hồi mới mua thì không được đẹp lắm phải sửa sang lại nhiều. Nhà có con nhỏ nên chồng tôi cũng rào lưới như kiểu chuồng cọp ấy, bảo phơi quần áo đỡ bay, con có lên chơi cũng không phải sợ gì hết.
Hôm qua xem thông tin đám cháy ở Định Công Hạ tôi sợ quá phải bàn bạc ngay với chồng trong đêm để sửa nhà gấp. Cửa sổ tầng 2, tầng 3 chồng tôi cũng lắp kính cường lực, còn dán keo gì ấy để nếu chẳng may nó vỡ thì không bị bung mảnh vỡ tung tóe, giữa là lớp sắt, trong là lưới chống côn trùng. Ngày trước phòng bếp có cái cửa sổ đang yên đang lành thì ông ấy bắt vít vào vì nhà hàng xóm cứ nhòm ngó. Giờ nói dại chẳng may cháy nổ thì thoát kiểu gì, chồng thì đi suốt, nhà có mỗi 2 mẹ con.
Tôi thật sự lo lắng và muốn nói chuyện nghiêm túc với chồng nhưng đáp lại chồng tôi bảo: “Em bị điên à, bớt hoang tưởng đi, nói gở vớ va vớ vẩn”. Rồi ông ấy ngủ ngon lành trong khi tôi ám ảnh với bao nhiêu tin tức.
Sáng nay trước khi đi làm tôi lại hỏi chồng 1 lần nữa anh có định sửa nhà không thì chồng tôi đưa ra lý do: “Cứ cẩn thận thì không cháy được. Nhưng nhà mà không rào kỹ trộm ngày nào nó cũng mò vào nó khoắng hết có ở nhà mà giữ được không?”. Tôi bảo không thì ít nhất nhà cũng phải trang bị thang dây, búa tạ hay cái thiết bị gì đấy phòng trường hợp cần thiết. Lần trước tôi cũng từng nói rồi thì chồng tôi mua được 2 cái bình chữa cháy con con, nhìn không yên tâm nổi. Không thể để tình trạng “mất bò mới lo làm chuồng” được, lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi thấy nếu cẩn thận thì nên thay sàn gỗ bằng đá cho đỡ bén lửa, đồ điện trong nhà cũng nên vứt hết mấy đồ lâu ngày đi, thay luôn xe điện bằng xe máy cho an toàn.
Cuối cùng thì chồng tôi vẫn nhất quyết không sửa gì hết, kêu tôi “ lo bò trắng răng, đàn bà không biết cái gì”. Tôi lên mạng tham khảo thấy cái rào cửa sổ bằng sắt mà có chốt mở ra đóng vào khá ok, lắp cái ấy lúc cần có thể kéo chốt là có 1 lối ra thoát hiểm. Bao nhiêu cảnh như thế rồi mà chồng tôi vẫn không chịu cảnh giác. Giờ tôi phải làm sao, chẳng lẽ để hôm nào chồng đi công tác gọi thợ về sửa? Chứ cứ sống trong nơm nớp lo sợ thế này tôi không chịu nổi mất. Làm thế nào để chồng tôi thay đổi tư duy, biết sợ mà thay đổi đây?