Nghe thấy tôi nũng nịu chồng “em thích ăn da cá cơ”, hôm sau mẹ chồng liền phần mâm cơm không ngờ.
Tôi và mẹ chồng trước nay như nước với lửa. Từ ngày về làm dâu, chưa một ngày nào tôi được vui vẻ với bà. Mẹ chồng soi mói đủ thứ, từ cách ăn mặc, tiêu pha đến đời sống phòng the của chúng tôi. Bà can thiệp rất nhiều vào cuộc sống riêng tư, suốt ngày chỉ sợ tôi bắt nạt con trai của bà. Câu cửa miệng mà mẹ chồng hay nói với chồng tôi đó là: “Làm gì thì làm, đừng để con Linh đè đầu cưỡi cổ”. Nghe mà tức, tôi có làm gì quá đáng với chồng đâu chứ?
Sau đám cưới 3 tháng thì tôi mang bầu. Do cơ địa yếu nên đi làm thêm được 3 tháng nữa thì tôi phải xin tạm nghỉ để ở nhà dưỡng thai. Từ lúc ấy, tôi lại càng như cái gai trong mắt mẹ chồng. Gặp ai bà cũng phàn nàn về con dâu. Không ít lần tôi nghe được bà nói xấu sau lưng: “Cả xóm này chẳng có ai sướng như con Linh nhà tôi. Lấy chồng về là được ở nhà chơi, ngủ trương lên đến trưa mới dậy đi chợ nấu cơm. Con dâu tôi ăn hại lắm, chỉ ăn bám là nhanh…”.
Đẻ con được hơn 10 ngày thì tôi đã phải vào bếp nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ… Nói chung việc nhà tôi làm hết, chẳng chừa được cái gì. Vậy mà bà vẫn coi tôi là đứa vô tích sự.
Đầu tuần trước, chồng tôi đi công tác về. Biết anh thích ăn cá, tôi liền ra chợ mua một con cá chim thật ngon về nấu canh chua, 1 phần còn lại thì đem chiên giòn. Lâu lâu vợ chồng mới có dịp gần nhau, tôi mới nũng nịu anh 1 tí. Chẳng là chồng gắp cho miếng thịt cá to, còn cẩn thận gỡ hết xương nhưng tôi lại không ăn, mè nheo đòi anh l.ột d.a cá rán cho mình. Tôi nói với chồng thích ăn da cá. Ai ngờ cảnh này bị mẹ chồng tôi để ý, ghim lại trong lòng, đợi hôm chồng tôi đi vắng, bà hành động 1 việc khiến tôi không khỏi uất nghẹn.
(Ảnh minh họa)
Bữa ăn hôm đó nhà tôi cũng ăn cá. Nhưng đến bữa thì con trai tôi lại dậy, khóc toáng lên đòi mẹ cho ti. Tôi liền vội vàng bỏ bát đũa xuống, chạy lên phòng dỗ con. Ai ngờ khi xuống dưới nhà tiếp tục ăn, tôi cay đắng nhìn mâm cơm mẹ chồng phần. Trong mâm là 1 bát con nước canh và 1 đĩa cá nhưng chỉ còn… da và xương. Bát đũa mẹ tôi ăn xong, bà cũng chẳng dọn, để chềnh ềnh ngay cạnh mâm. Nước mắm, nước canh vương vãi khắp chỗ. Nhìn đúng kiểu phần cơm trộn cho chó mèo.
Tôi cứ tưởng bà để phần thức ăn riêng cho đỡ tanh, ai ngờ mẹ chồng thản nhiên đáp: “Tôi tưởng chị thích ăn da cá nên phần đúng ý rồi còn đòi hỏi cái gì?”.
Cơn bực tức dồn lên đến tận não, tôi không chịu đựng được nữa, chạy lên phòng lấy điện thoại chụp lại. Xong xuôi tôi cầm cả bát canh lẫn đĩa cá hất luôn ra giữa sân. Lũ chó mèo nhà tôi lao tới ăn nấy ăn nể.
Sau đó, tôi quay sang nói thẳng với mẹ chồng: “Mẹ ăn xong rồi thì rửa đi chứ. Chẳng phải mẹ hay dạy con bát đũa ăn xong phải dọn dẹp ngay còn gì. Cơm mẹ phần như mèo mửa, chỉ có lũ chó, mèo lao đầu vào chứ xin lỗi con không thể ăn. Để con gửi ảnh này cho chồng, xem anh ấy nói sao?
Tiện đây con cũng xin phép bế cháu về ngoại. Bao giờ chồng con về và mẹ có lời xin lỗi thì con mới về. Sống với nhau mà đối xử chẳng khác gì ăn xin, với ở đợ thế này thì con không chịu được. Con đang thời kỳ ở cữ, nuôi con. Nhưng cơm nước, mọi thứ trong nhà con vẫn làm đâu ra đấy. Con chẳng phải đứa ăn hại, lười chảy thây, đến bữa thì bò xuống ăn, nên con cần mẹ tôn trọng”.
Nói xong tôi đi một mạch lên phòng, dọn đồ và bắt taxi về nhà bố mẹ đẻ luôn. Mẹ chồng gọi điện nhưng tôi không thèm nghe. Con giun xéo lắm cũng quằn. Thấy tôi nín nhịn, bà lại càng quá quắt.
Ngay sáng hôm sau chồng tôi về luôn, buổi trưa hôm đó anh sang nhà đón tôi về. Tuy không có mẹ chồng, song anh vẫn thay bà xin lỗi tôi. Chồng bảo tôi ghê gớm, mẹ anh đanh đá thế mà còn phải sợ. Nhưng tôi nói thẳng luôn, chẳng có con dâu nào đang yên đang lành lại gây sự với nhà chồng cả. Chẳng qua tức nước vỡ bờ nên tôi mới làm thế!