Tôi không thể nào ngờ, một người đàn ông luôn tỏ ra phóng khoáng như chồng mình, lại thốt ra câu nói đó.
Một năm trước, tôi vào phòng sinh khi bị vỡ ối sớm, đau bụng quằn quại. Có lẽ trong quá trình mang thai, tôi đi lại nhiều, làm việc nặng nhọc nên mới thế. Bác sĩ lập tức đưa tôi vào phòng sinh, trước đó còn hỏi chồng tôi một câu: “Có đồng ý tiêm thuốc sinh không đau cho vợ không?”. Tôi đã mong đợi sự gật đầu và ký tên của chồng ngay lập tức, bởi tôi đã quá đau đớn rồi.
Chồng tôi làm ở công ty nước ngoài, lương khá cao và cách anh ấy chi t.iền cũng mạnh tay. Lúc còn yêu nhau, anh thường dẫn tôi đi ăn nhà hàng cao cấp, một bữa ăn mấy triệu đồng. Một món quà cũng t.iền triệu chứ không ít. Đến nhà tôi chơi, để lấy lòng bố mẹ vợ tương lai, anh còn không ngại bỏ ra cả chục triệu để mua tủ lạnh mới tặng cho bố mẹ tôi. Một người đàn ông luôn hứa hẹn sau khi cưới sẽ đưa hết t.iền bạc cho vợ giữ, rồi vợ muốn biếu bố mẹ 2 bên bao nhiêu thì cứ tùy ý quyết định. Một người đàn ông luôn tâm lý, quan tâm mình từng chút một thì ai mà không đổ gục. Yêu nhau 6 tháng, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của chồng.
Sau khi cưới được tôi, chồng tôi mới dần thay đổi. Anh ấy luôn bảo vợ phải tiết kiệm chi tiêu, để dành t.iền làm chuyện lớn. Mỗi tháng, anh ấy yêu cầu tôi phải gửi về cho bố mẹ chồng 4 triệu, còn chỉ được phép gửi cho bố mẹ vợ 2 triệu thôi. Lý do là bố mẹ tôi có t.iền lương hưu, còn bố mẹ chồng thì không. Bữa cơm nào, chồng cũng hỏi tôi mua thức ăn hết bao nhiêu, tại sao không đi siêu thị sau 20h để mua thực phẩm giảm giá cho rẻ. Sự tính toán, ki bo của chồng bộc lộ dần dần khiến tôi ngỡ ngàng.
Khi tôi mang bầu cũng không được phép ăn uống thoải mái. Thèm sầu riêng mà tôi chỉ dám than thở với bố mẹ. Mẹ bảo tôi về nhà chơi rồi mua cho tôi một quả, ăn cho đã thèm. Đồ đạc đi sinh, chồng tôi cũng là người trực tiếp đi mua, chọn lựa những thứ gì cần thiết nhất chứ không mua nhiều. Anh luôn lấy lý do là tiết kiệm cho tương lai của con để hạn chế chi tiêu đến tối đa.
Ảnh minh họa
Lúc vào phòng sinh, tôi mong muốn được tiêm thuốc sinh không đau. Không ngờ, chồng tôi lại lắc đầu lia lịa trước câu hỏi của bác sĩ: “Đàn bà ai mà không sinh đẻ, cần gì phải tiêm thuốc đó. Có đau thì mới đẻ được chứ?”. Tôi nghe mà sửng sốt, c.hết lặng trong tim.
Một năm chăm con, cuộc sống của tôi vẫn không khá hơn. Dù t.iền bạc dư dả nhưng chồng không cho phép tôi chi tiêu thoải mái. Lấy cớ tôi chỉ ở nhà để chăm con, anh ta còn giành quyền quản lý tài sản, chi tiêu trong nhà. Tôi cũng kệ, tự lấy t.iền túi của mình ra để chi tiêu, chồng có hỏi thì tôi bảo đó là t.iền tôi tự kiếm được, tôi được quyền tự do dùng đến.
Hôm qua, tôi đưa đơn ly hôn, bảo chồng ký tên để tôi nộp. Anh ta sửng sốt một hồi lâu, rồi còn hỏi ngược một câu: “Bị hâm à?”. Tôi bình thản nhắc lại chuyện ở phòng sinh và vài chuyện khác nữa có liên quan đến t.iền bạc. Tôi có thể đồng cam cộng khổ với chồng nhưng không thể chịu được việc chồng keo kiệt đến mức coi thường cả việc sinh đẻ đau đớn của vợ. Nhưng chồng trách tôi ích kỷ, không nghĩ đến con cái, tương lai sau này… Giờ anh ta không chịu ký đơn, tôi thì không thể sống nổi trong một môi trường quá túng thiếu này. Phải làm sao mới tốt cho cả 2 đây?