Sao nghĩ tới cái cảnh làm dâu của em nó chán tới vậy không biết, ở với mẹ chồng khiến em ngột ngạt không thở nổi các chị ạ.
Sau cưới vì không có điều kiện, chúng em buộc phải sống chung với mẹ chồng gần 3 năm trời. Cuộc sống của em lúc ấy không khác gì cảnh đi ở, thức khuya dậy sớm, ngày đi làm tối về phục vụ cơm nước nhà cửa cho 7, 8 con người từ bố mẹ, anh chị em chồng thế mà lúc nào vẫn mang tiếng lười.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Sau khi em sinh con, bố mẹ chồng cắt cho miếng đất sau nhà để ra ở riêng. Hai vợ chồng đi vay mượn xây. Cứ nghĩ vậy là thoát cảnh sống chung với mẹ chồng ai dè thực tế chỉ là tách chỗ ở, còn mọi chuyện vẫn do một tay bà sắp xếp, định đoạt.
Vì đất là của bên nội cho nên mẹ anh nhận luôn nhà cũng của bà. Động tí bà lại bảo không có bà, vợ chồng em chỉ ở đường ở chợ. Thậm chí bà còn yêu cầu chúng em ăn chung, hàng tháng nhận lương gửi bà. Tới bữa sang nhà ăn cơm, bà đi chợ nấu nướng. Em phải phản đối mãi bà mới chịu từ bỏ ý định đó.
Về phần chồng em, anh quá hiền thành ra có phần nhu nhược. Mẹ nói gì anh chỉ vâng dạ gật đầu. Cuối tuần vừa rồi, bố mẹ đẻ em lên thành phố ăn cưới, tiện rẽ vào thăm cháu. Ông bà định vào chơi 1 lúc rồi về ngay nhưng chồng em giữ lại bảo chẳng mấy khi ông bà lên thì ở lại ăn bữa cơm với các con các cháu cho vui. Chiều mát anh bắt xe cho về. Ai ngờ, mẹ chồng em ngồi đấy đập phịch tay xuống bàn:
“Anh dạo này vượt quyền nhỉ. Nhà này của ai mà dám tự tiện mời khách ở lại. Tôi là chủ, mời ai đuổi ai là quyền tôi”.
Bà nói xong đứng lên phủi quần về khiến cả bố mẹ tới vợ chồng em ngồi ngây như tượng vì không thể tin nổi những gì tai vừa nghe thấy. Bố mẹ đẻ em ngượng quá nhất quyết bắt xe ôm ra bến về thẳng. Chồng em hôm ấy cũng bực mẹ, anh lên nhà đôi co với bà 1 lúc liền bị chửi láo toét, nghe vợ coi thường người đẻ ra mình rồi dọa đòi lại đất. Thế là thôi, chồng em lại ngậm tăm quay về. Nghĩ mà chán kinh người các chị ạ.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet