Bà Hạnh giận lắm, định bỏ đi không thèm quan tâm. Nhưng chưa gì thì thấy chồng bà Hạnh đi ra .
Nhà bà Hạnh đó giờ nổi tiếng là giàu có trong thành phố, con cái lại học hành giỏi giang nên ai cũng nể trọng. Vì vậy khi biết con trai đang yêu một cô gái bình thường, lại là dân tỉnh thì bà khó chịu lắm. Con bà có thua gì ai đâu, bà còn đầy mối môn đăng hộ đối hơn, sao phải chấp nhận cô con dâu quá chênh lệch với con bà như thế? Con trai bà cũng thật là, bao người xinh đẹp, giỏi giang, giàu có hơn lại không chịu, lại tự làm khó mình như vậy làm gì? Bà Hạnh thấy là nghĩ ngay cô gái kia đi với con bà cũng vì tiền đồ nhà bà. Cứ nhìn thấy cô ta ăn mặc rẻ tiền, lại không có khí chất giàu sang là bà tức lắm.
– Quân, con bé lúc chiều mẹ thấy mày chở là thế nào?
– Ơ…mẹ thấy rồi à? Con còn định để dịp sinh nhật ba tháng sau dẫn Hoa về nhà ra mắt bô mẹ
– Ra mắt cái gì? Mẹ nói trước là mẹ không ưng đâu
– Sao thế mẹ? Bạn gái con xinh với hiền lành lắm
– Xinh cái gì mà xinh. Nhà nó có môn đăng hộ đối với mình không? Bao đứa đẹp đẽ giỏi giang hơn sao mày không ngó tới hả con?
– Nhưng mà con thương cô ấy, con không quan tâm….
– Không là không, mày đừng cãi mẹ!
Ảnh minh họa: Internet.
Quân cứ nhất quyết đòi cưới Hoa dù bà có tức giận đùng đùng thế nào đi chăng nữa. Bà Hạnh giận lắm. Con trai bà đó giờ luôn nghe lời bà, có khi nào cãi thế này đâu? Thấy vậy bà càng không để yên được. Hôm sau, bà tìm cho ra địa chỉ nhà của Hoa rồi đến tận nơi nói chuyện. Thấy bà Hạnh, Lan dù chưa biết ai nhưng vẫn gật đầu rất lễ phép hỏi:
– Dạ bác tìm ai ạ?
– À tôi là mẹ của thằng Quân.
– Thôi tôi đứng đây nói chuyện cho xong. Nhà cô bẩn thế tôi không dám vào. Cô ra xe nói chuyện một chốc
Hoa cũng nghe lời bà Hạnh, vào xe nói chuyện
– Cô với thằng Quân quen nhau bao lâu rồi ?
– Dạ cũng gần 1 năm rồi bác.
– Cô thương nó thiệt ?
– Dạ con thương ảnh thiệt
– Ba mẹ cô làm gì ?
– Dạ ba mẹ con ở quê làm nông
– À…Giờ thế này nhé. Nhà tôi chắc cô cũng biết rồi đấy, tôi không thể chấp nhận cô con dâu không môn đăng hộ đối. Mà thằng Quân thì cứng đầu lắm. Thôi giờ tôi đưa cô 1 tỷ, chừng này tiền chắc cũng không ít với cô. Cô lấy tiền mà làm ăn rồi kiếm tấm chồng đủ đầy chút. Chia tay với con trai tôi đi !
Mặt Hoa có chút tái khi nghe bà Hạnh nói. Nhưng suy nghĩ một chốc thì liền gật đầu. Lấy tiền xong Hoa chào rồi đi ra khỏi xe ngay luôn. Bà Hạnh thấy vậy mà cười giễu. Bà nghĩ Hoa cũng chẳng khác gì những cô nàng hám tiền ngoài kia.
Tối hôm đó bà Hạnh thấy rất thoải mái và vui vẻ. Lại thấy con trai tỏ ra rầu rĩ bà càng mừng thầm. Bà bắt đầu tìm con dâu xứng đôi vừa lứa với con trai của mình. Nhưng khoảng một tháng sau, vào một buổi sáng, Quân quần áo bảnh bao lắm, lại chuẩn bị sẵn cho bà bộ váy rồi bả bí mật dẫn bà đến một chỗ. Đến khi đến nơi thì bà Hạnh chết sững khi đó là một nhà hàng tiệc cưới. Trước mặt bà là tấm hình cưới của Quân và Hoa.
Lúc này bà Hạnh mới giận đùng đùng. Thì ra Hoa nhận tiền của bà là để tổ chức đám cưới chứ nào có chia tay con trai bà đâu !
– Mày… mày còn cần mẹ đến đám cưới mày à ? Cưới xin cũng không hỏi ý mẹ ? Tao không vào đâu !
– Mẹ ơi con xin lỗi. Con biết mẹ không đồng ý mới phải làm thế này.
Bà Hạnh giận lắm, định bỏ đi không thèm quan tâm. Nhưng chưa gì thì thấy chồng bà Hạnh đi ra :
– Làm cái gì mà dùng dằn vậy ? Bà làm tụi nhỏ chộn rộn cả tháng chuẩn bị rồi. Giờ còn đòi không chịu mà bỏ đám cưới cho mất mặt tôi à ?
Nói rồi ông lôi xềnh xệch bà vào trong tiếp khách. Bà biết tính chồng, ông mà đồng ý rồi thì bà có cãi thế nào cũng không được. Bà đành nhẫn nhịn vào tiếp khách cho con trai. Ai ngờ được Hoa lại cao tay như vậy, bất chấp cưới con trai bà. Nhưng tới nước này rồi, thấy con trai hạnh phúc quá bà cũng đành chịu thua thôi. Ba mẹ mà, sao thắng nổi con cái…