Sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ chỉ làm công nhân, yêu anh, tôi đã có chút mặc cảm. Nhiều lần tôi nói với anh bằng giọng tự ti nhưng anh luôn động viên, an ủi tôi, nói rằng bố mẹ anh không quá khắt khe chuyện đó.
Tất nhiên, anh không phải là con trai xuất sắc trong nhà mà anh trai anh mới là người trội hơn hẳn. Đã thế, anh còn lấy được một cô vợ sắc sảo, thành phố, gia đình giàu có. Chị dâu cả đã có một cô con gái, bố mẹ chồng cũng hết sức cưng chiều. Anh chị ra ngoài ở riêng được một năm thì chúng tôi cưới.
00:00/00:00VIETNAM – optimized HLS
Ngày về nhà chồng, tôi khép nép, e dè, ngại ngần và luôn sống đúng mực. Tôi chưa bao giờ cãi vã hay có ý bất đồng với bố mẹ chồng. Tôi chỉ muốn cuộc sống vui vẻ, hòa thuận, cũng là làm chồng tôi không khó xử vì mối quan hệ này.
Nhưng có lẽ mẹ vẫn mặc cảm tôi không được môn đăng hộ đối nên không dành cho tôi tình cảm tốt đẹp như với chị dâu. Dâu trưởng, dâu thứ luôn ám ảnh tôi. Tôi là dâu thứ, chị là dâu trưởng nhưng mọi việc trong nhà đều đến tay tôi.
Giỗ chạp, tiệc tùng tôi lo hết. Cả việc bố mẹ ốm đau, thăm hỏi cỗ bàn nhưng mẹ chồng chưa bao giờ thừa nhận.
Tôi sinh 2 cháu trai cho ông bà. Ông bà có cháu đích tôn trước đó nhưng lại không lấy làm mừng vì với mẹ chồng thì phải là con của con dâu trưởng mới là đích trưởng đích tôn.
Tôi buồn vì mẹ không có vẻ hào hứng chúc mừng nhưng hễ động đến việc nhà chị dâu anh trai chồng sinh con trai là mẹ mừng lắm.
Tôi sinh 2 cháu trai cho ông bà, ông bà có cháu đích tôn trước đó nhưng lại không lấy làm mừng vì với mẹ chồng thì phải là con của con dâu trưởng mới là đích trưởng đích tôn. (ảnh minh họa)
Chị dâu mang bầu, siêu âm là con trai, mẹ tôi mừng ra mặt về bắt tôi nấu nướng đủ món tẩm bổ cho chị. Tôi không nề hà, vẫn cứ làm theo lời mẹ dù bận 2 con quay cuồng.
Rồi… chị sinh con trai, cháu đích tôn chính hiệu cho bà, bà hạnh phúc vô độ, suốt ngày khen cháu đẹp, cháu giống ông, giống bố rồi không ngó ngàng gì đến việc chăm con của tôi. Cái hôm mừng cháu sinh, nhà tôi có làm 2 mâm ăn trong nhà để mừng chị dâu về nhà nội.
Vừa bê mâm cơm ra, mẹ tôi đã lao vào tát tôi một cái trời giáng trước mặt bao nhiêu người rồi sẵng giọng: “Nhà chị không biết nấu ăn à? Ở đây bao năm rồi, có mỗi việc nấu ăn cũng không nên thân?
Chị không biết bà đẻ mổ thì không ăn thịt gà à mà chị làm nguyên con gà to thế kia? Đã thế chị lại còn nấu canh mỡ mèo, nó ăn được à…”.
Tôi sốc nặng, chưa bao giờ tôi lại sốc đến thế, cả nhà nhìn tôi, chồng tôi vội lao ra bênh vực và nói mẹ tôi vài câu. Mẹ tôi càng giận… Nhìn bà bế cháu đích tôn, còn 2 con tôi kia chưa từng được bà nũng nịu như thế mà tôi xót xa trong lòng. Tôi không phải ô sin trong nhà nhưng chấp nhận làm tất cả những việc đó trong khi quay cuồng với con cái, mẹ còn muốn gì.
Mẹ phân biệt giàu nghèo hay phân biệt đẳng cấp mà lại có thái độ với 2 con dâu như thế. Các cụ nói không sai “xa thương gần thường”. Nếu chị dâu trưởng mà sống với mẹ như tôi bây giờ, chắc chị ấy sẽ chẳng câm nín như tôi và lúc đó có thể bà sẽ không ghét bỏ tôi như thế này.
Tôi vội vào trong bếp bê ra một bát canh rau ngót nấu thịt nạc, một ít trứng ngải cứu và kèm theo đó là thịt bò kho… mời chị dâu thì mẹ chồng tôi tái mặt.
Bà cũng không xin lỗi chỉ nói “sao mày không nói sớm” khiến tôi nghẹn trong cổ. Bữa đó tôi không ăn, cũng không muốn ngồi đó. Tôi bỏ lên phòng mặc kệ ai nói gì thì nói.
Chồng tôi biết vậy động viên tôi, thương tôi nhưng nói thật, tôi không thiết sống cảnh này. Tôi chỉ muốn ra ở ngoài cho xong việc, chỉ muốn được tự do, một vợ một chồng chăm sóc con cái. Có an cư thì mới lạc nghiệp.
Sống trong gia đình mà có người ghét mình lại soi mói, khinh thường mình như thế thì đâu còn tâm trí mà nghĩ đến việc chăm con hay kiếm tiền, mà sao vui vẻ được? Đời người được mấy, sao cứ phải ép mình sống không hạnh phúc?
Tôi thà là thuê nhà cũng không muốn tiếp tục như thế. Và tôi cho chồng quyết định, nếu anh chọn bố mẹ, tôi sẽ là người ra đi…