Bực mình quá các chị ạ. Em mà biết lấy chồng khổ như này thì đừng mơ mà kết hôn với em nhé. Hồi mới yêu, cái gì chồng em cũng nghe lời vợ. Em nói đi hướng này, lão cấm có chạy hướng khác. Khi chốt cưới, lão cũng là người năn nỉ em về sống chung với bố mẹ. Thật ra lúc đầu em cũng lưỡng lự lắm. Trên đời này có ai mà muốn sống với mẹ chồng đâu. Nhưng chồng em thuyết phục hết nước hết cái luôn. Mà đen một điều là đợt ấy, em đi tìm nhà để mua nhưng mãi chẳng ưng căn nào. Chồng mới bảo:
“Tạm thời mình cứ về ở với bố mẹ một thời gian đã em ạ. Đợi sau này tìm được nhà thì mua sau cũng được. Chuyện nhà cửa quan trọng lắm, mình không vội được đâu. Mua cái nhà tốt thì không sao, nhỡ đâu mua phải nhà kém chất lượng hoặc đất cát có vấn đề thì lại phí tiền”.
Nghe chồng nói có lý, em mới quyết định dọn về sống chung với nhà chồng đấy chứ. Có điều càng tính thì càng đi chệch hướng. Chồng em vừa cưới đã chuyển công việc, cứ tưởng chỗ làm này ngon ăn cơ. Ai ngờ lương thấp mà lại đi xa nhà nữa. Lúc đó muốn quay về chỗ cũ thì người không nhận nữa rồi.
Chồng có thu nhập kém hơn hẳn mình khiến em cũng có chút hụt hẫng các chị ạ. Ai chẳng biết đàn ông quan trọng sự nghiệp. Cho nên việc em chán chường cũng là điều đơn giản thôi. Thời gian ấy, bọn em cãi nhau suốt. Mặc cho ở chung với bố mẹ, em cũng không nể nang gì. Thậm chí có đợt, em còn tính ly hôn nữa cơ.
Mỗi tội người tính chẳng bằng trời tính. Đúng lúc ấy thì em biết mình có thai. Vậy là thôi, tạm gác chuyện ly dị sang một bên. Về phía chồng em thì lại có một cơ hội mới về công việc. Chỗ làm này thì ở tỉnh khác, nhưng lương lại tăng gấp 4 lần. Lại một lần nữa, chồng em đòi chuyển. Lão cứ thuyết phục vợ rằng lần chuyển việc này là bước ngoặt thay đổi cuộc đời anh. Nhiều người muốn có một chân vào vị trí đó còn chẳng được. Chỉ là nếu đi, em vẫn nên ở chung với bố mẹ cho anh yên tâm. Đằng nào thì sau này khi sinh nở, em cũng cần sự hỗ trợ từ phía ông bà.
Thấy chồng quá đam mê với công việc, em chẳng lòng nào mà cản trở anh. Thôi thì mình hy sinh xa chồng một chút nhưng đổi lại có kinh tế. Dù sao bọn em cũng cần tiền hơn. Tất nhiên, chuyện ra ở riêng của bọn em cũng hoãn lại. Chính mẹ đẻ của em cũng khuyên như vậy. Vì em bụng mang dạ chửa mà lại sống một mình thì không hợp lý chút nào.
Có điều ở với mẹ chồng, em thấy chán lắm các chị ạ. Nhà nuôi gà nên hôm nào bà cũng chỉ làm thịt gà thôi. Bảo đổi bữa nhưng chỉ được 1, 2 hôm rồi thôi. Rõ ràng em đóng tiền ăn đàng hoàng đấy chứ, có phải xin đâu mà phải ăn uống kham khổ như vậy? Em cũng nói chuyện này với chồng, lão không ở nhà mấy nên thấy chuyện này là bình thường. Xong còn trách ngược lại em:
“Thôi, anh thấy mấy cô con dâu thời bây giờ cứ được voi đòi tiên đấy. Nếu thích thì em tự đi nấu, mẹ đã ở nhà làm việc, lại còn cơm nước cho em nữa. Vậy mà em vẫn kêu được thì chịu. Nhiều người không ở cùng mẹ chồng, phải một tay làm hết mọi việc thì sao?”.
Nghe mà điên cả máu lên các chị ạ. Đúng là dù có thế nào thì trong mắt chồng, em cũng chỉ là người dưng nước lã thôi. Nhưng em tạm gác chuyện đó sang một bên. Đến khi sinh con, mẹ đẻ em cũng ở lại được nửa tháng. Sau đó, bà định xin cho em về ngoại. Nhưng em bảo luôn, cháu là cháu nội của nhà chồng nên kệ, cứ để ở đây cho ông bà chăm. Còn bố mẹ em đã có tuổi rồi, cháu lại quấy nữa, về có mà hành tội ông bà à?
Nói mới thấy mình thiệt thòi nhiều. Ngày xưa chị dâu em sinh con, mẹ em kiêng cho đúng 6 tháng mới phải đụng nước lạnh. Thế mà em mới có 4 tháng đã bị bắt rửa bát các chị ạ. Hôm ấy lại đông người nữa chứ, mọi người tới nhà em ăn uống rồi để lại đống bát đũa cao ngất ngưởng. Em xuống dưới bếp thì mẹ chồng nói luôn:
Em bực quá nói lại luôn:
“Con mới sinh được 3 tháng thôi, làm gì đã đụng vào nước lạnh được mẹ? Mà con đi làm dâu chứ không phải osin nhà mẹ đâu”.
Vậy là hai mẹ con cãi nhau. Mẹ chồng chửi em nhác, còn em cũng không thiết gì nữa nên gọi xe đi thẳng về ngoại. Chồng em biết chuyện, cứ bắt em bế con về xin lỗi bố mẹ. Nhưng em thấy mình không sai. Tội gì mà mình phải xuống nước trước cơ chứ. Trong khi em có con nhỏ, con nó lại quấy. Mẹ chồng bắt em rửa cả chồng bát như thế, làm sao mà chấp nhận được? Bố mẹ em cũng bảo kệ, bao giờ bà sang nói chuyện thì tính tiếp. Các chị ơi, em có nên làm căng chuyện này không?