Ngày em gọi điện về thông báo kết quả, cả nhà tôi ai nấy đều bàng hoàng và thương em lắm.
Tôi lấy chồng được 8 năm nay. Gia đình chồng có hai anh em, chồng tôi là cả. Năm chồng tôi bắt đầu vào đại học thì bố chồng phát hiện bị bệnh hiểm nghèo và mất sau đó 2 năm.
Sau khi ra trường có công việc ổn định chúng tôi quyết định kết hôn, bố chồng đã mất nên vợ chồng tôi chuyển về sống cùng mẹ chồng trong căn nhà 2 tầng ở quê. Vài năm sau, em trai chồng cũng lấy vợ, nhưng vợ chồng em không sống ở quê cùng chúng tôi mà lên thành phố thuê nhà, định cư luôn trên đó.
Bao năm qua, mọi việc lớn bé ở nhà hay họ hàng 2 bên đều do vợ chồng tôi đảm nhiệm. Việc chăm sóc mẹ chồng hàng ngày hay những lúc ốm đau đều do chúng tôi quán xuyến.
Khoảng 3 năm gần đây, vợ chồng tôi làm ăn khấm khá nên có của ăn của để, góp được tiền sửa sang lại căn nhà, mua xe cộ đầy đủ. Thế nhưng em trai chồng chỉ vì ham chơi cờ bạc, lô đề nên càng ngày càng sa sút. Em ấy không biết thương vợ, cứ thỉnh thoảng vài tháng, em lại báo nợ về cả mấy trăm triệu làm em dâu phải âm thầm gánh hết vì sợ xấu mặt với thiên hạ.
Mẹ chồng tôi biết chuyện cũng gọi điện khuyên ngăn con trai thay đổi nhưng không được. Nhiều khi thấy em dâu phải lăn lộn kiếm tiền mà tôi thương em vô cùng. Bởi cùng là người phụ nữ, tôi được nhờ chồng bao nhiêu thì em lại vất vả, khốn khổ vì chồng bấy nhiêu.
Ảnh minh họa
Hơn 3 tháng trước, em dâu thấy trong người khó chịu, đi bệnh viện khám thì phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Thực ra, trước đó em đã có dấu hiệu của bệnh nhưng vì mải lo kinh tế nuôi con và trả nợ thay chồng nên chủ quan. Đến lúc phát hiện thì bệnh đã nặng.
Ngày em gọi điện về thông báo kết quả, cả nhà tôi ai nấy đều bàng hoàng và thương em lắm. Buồn hơn cả là khi biết vợ bệnh nặng nhưng em trai chồng vẫn cắm cổ ngày đêm chơi bời để mặc vợ một mình với căn bệnh quái ác. Tôi thấy vậy thì không thể ngồi yên, liền viết đơn xin nghỉ làm một thời gian để vào viện chăm em. Ngày đưa tôi lên thành phố, chồng tôi lại đón con trai 2 tuổi của vợ chồng em về quê chăm cùng với 2 đứa con của mình.
Tôi thương em dâu như em gái ruột nên dốc hết tâm sức để chăm em. Cùng lúc này, em trai chồng bị đòi nợ nên trốn biệt tăm biệt tích. Có hôm tôi thấy em vào viện, cứ ngỡ em thấy vợ như vậy thì thương mà thay đổi, ai ngờ em tới cũng chỉ muốn vợ đưa tiền để trả nợ. Tận mắt chứng kiến thái độ của em trai chồng, tôi giận không để đâu cho hết, nhưng vẫn phải cố bình tĩnh động viên em dâu.
Sau gần 2 tháng nằm viện điều trị, biết bản thân không thể qua khỏi, em dâu nhờ cậy tôi: “Em có một khoản tiền 500 triệu đang gửi ngân hàng, là tiền em bán mảnh đất bố mẹ đẻ cho, định để trả nợ thay cho chồng. Nhưng giờ đây thời gian còn lại của em chỉ được tính bằng ngày nên em gửi chị số tiền này, nhờ chị nuôi dạy thằng Bon ăn học nên người giúp em, còn về chồng em nợ bao nhiêu anh ấy phải tự trả”.
Sau ngày em dâu mất, biết vợ đã bán đất rồi gửi tiền lại cho vợ chồng tôi, em trai chồng tức lắm. Thi thoảng, đột ngột em lại đến nhà đòi tiền rồi xúc phạm chúng tôi đủ điều, thậm chí có hôm em vào nhà đập phá tan tành cốc chén uống nước, tôi nhìn thấy thì hoang mang lắm, còn mẹ chồng tôi vì quá tức giận, bà quát: “Đã không thương vợ giờ đến con mày cũng không thương à? Số tiền đó con dâu gửi cũng chỉ để nuôi con mày thôi đấy!”.
Mẹ chồng tôi nói xong thì em ấy mới dừng không đập phá nữa mà đùng đùng bỏ đi. Từ hôm đó đến nay tôi vẫn luôn lo lắng, sợ rằng thời gian tới, ngày nào em ấy cũng tìm qua nhà thì chúng tôi biết sống sao nổi. Tôi hoang mang quá, không biết phải làm sao bây giờ?