Tôi hiện 33 tuổi còn vợ tôi 28 tuổi. Chúng tôi đã cưới nhau được 6 năm. Mỗi tháng tôi đưa vợ 20-25 triệu đồng, tháng nào có thưởng sẽ đưa hơn.
Tôi làm ở bộ phận kinh doanh của một công ty liên doanh, thu nhập khá so với mức sống hiện tại nên cũng được nhiều người xung quanh xuýt xoa ngưỡng mộ. Vợ tôi có ngoại hình xinh xắn, làm bên cơ quan nhà nước, tôi không biết chính xác thu nhập của vợ là bao nhưng chắc có lẽ cũng đủ lo cho bản thân cô ấy.
Chúng tôi có một cậu con trai thông minh, lanh lợi, giờ đã 4 tuổi. Vợ chồng tôi có một ngôi nhà nho nhưng đủ sống, không gian thoải mái cho 3 người sinh hoạt. Vợ chồng tôi không có nợ nần ai. Chúng tôi cũng có một khoản tiết kiệm (bao gồm tiền và vàng) đủ để đối mặt với những biến cố xảy ra trong cuộc sống với vàng.
Với những điều trên, ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ cuộc sống của gia đình tôi, bình yên, hạnh phúc. Nhưng còn tôi, tôi phải nói thật cảm giác của mình là thấy quá mệt mỏi, ngột ngạt suốt mấy năm nay rồi.
Vợ tôi có thói quen kiểm soát mọi thứ của tôi quá mức. Tôi đi nhậu với bạn bè hoặc đồng nghiệp, kể cả đi với sếp, dù đã thông báo vợ vẫn lôi ra chì chiết, thậm chí nhắn tin riêng với những người đó và yêu cầu họ không ‘rủ rê’ tôi ăn nhậu nữa. Việc này không chỉ một lần mà còn lặp lại nhiều lần, với nhiều người.
Dần dà tôi ít bạn bè, anh em họ hàng cũng tránh xa, sợ bị mang tiếng. Sếp chỉ góp ý là việc nhà quản không xong thì đừng mong làm việc lớn. Tôi buồn nhiều, về nói chuyện với vợ mong cô ấy sẽ thay đổi. Vợ tôi bảo ’em vậy rồi không thay đổi được’.
Điều tệ hơn là vợ kiểm soát điện thoại, xem tin nhắn và ghen tuông với người yêu cũ từ hồi cấp ba của tôi dù mười mấy năm chúng tôi không hề liên lạc và ai cũng đã có cuộc sống riêng của mình.
Mỗi lần tôi làm căng lên việc gì là vợ nói những từ xúc phạm nặng nề và còn đem m/ạ/n/g sống của hai mẹ con ra dọa, buộc tôi phải nhún nhường và chỉ biết im lặng cho xong chuyện.
Nhiều đêm tôi nằm suy ngẫm, tính ra từ khi về chung nhà, thời gian vui vẻ, hạnh phúc của chúng tôi thì ít mà thời gian chiến tranh lạnh, tranh cãi thì nhiều.
Hiện tại tôi muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân của mình nhưng không có cách nào, ảnh: dSD
Lý do là vợ đi làm về mặt lúc nào cũng hậm hực vì mệt, vì phải chợ búa, cơm nước, không mấy khi thấy cô ấy vui vẻ nói cười. Tôi góp ý, công việc chỉ là một phần cuộc sống, sự vui vẻ và hạnh phúc mới là quan trọng, thế nhưng vợ không chịu hiểu, còn bị cuốn vào những drama ở công sở. Như chuyện bà này có nhà chồng giàu cho đất đai, ông kia đưa cho vợ nhiều tiền này nọ.
Vợ thường tâm sự với tôi những chuyện như vậy nhưng không phải chia sẻ vô tư mà theo kiểu hay oán trách sao ba mẹ không cho tiền, không phụ giúp con cái này nọ. Tôi thì có quan điểm mình tự làm tự ăn, ông bà nuôi cho ăn học là may mắn lắm rồi. Nhiều lần chúng tôi có ngồi nói chuyện với nhau nhưng cũng chẳng thể đi đến thống nhất được, tôi buồn vì không thay đổi được suy nghĩ của vợ.
Bốn năm nay hầu như vợ chồng tôi không có chuyện chăn gối. Mỗi lần tôi có nhu cầu, vợ đều gạt ra, nói là suy giảm nội tiết tố nên không có hứng thú. Tôi cũng thông cảm cho vợ nhưng tôi ngán ngẩm hơn khi mỗi lần vợ chồng cãi vã hay giận nhau là vợ đều chặn hết liên lạc, nhiều khi có việc quan trọng tôi khổ sở mà không biết làm sao để gọi được cho vợ.
Đáng nói, không chỉ chặn mình tôi mà vợ còn chặn cả bên nhà nội. Vậy là đã từng có lần anh em bên đằng nhà nội hỏi mọi người đã làm gì mà con/cháu/em dâu có thái độ như vậy, làm tôi lại phải phân trần này nọ. Đối với nhà ngoại, tôi đối xử đúng bổn phận dù nhà ngoại đối xử với tôi cũng không có gì tốt lắm.
Về tài chính, khi nào tôi mượn tiền để đầu tư đất đai là vợ đều nói không còn, đã chi tiêu hết, làm tôi rất nản, lại tuột mất cơ hội.
Đợt này tôi stress vì công việc do công ty làm ăn không được thuận lợi. Nhiều lần tôi suy nghĩ và tự nhiên thấy mình cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời. Bạn bè cũng không còn ai. Nói chuyện thì vợ không chịu hiểu, đôi khi còn gây thêm mâu thuẫn dẫn tới cãi vã căng thẳng.
Tôi từng ngột ngạy đến mức đề nghị việc muốn ly hôn. Vậy nhưng vợ không chịu. Vợ nói không thể kiếm được ai đem về nhiều tiền như tôi nữa nên không đồng ý chia tay.
Tôi thì thương con hơn, tôi sợ con thiếu vắng ba hoặc mẹ lại buồn. Tôi nói với vợ rằng nhà cửa, tài sản sẽ để cho vợ hết, chỉ muốn bình yên trong tâm hồn, con cái tôi sẽ chu cấp đầy đủ, chỉ cần ch.o tôi về thăm con nhưng vợ dọa sẽ ôm con rồi làm chuyện dại dột khiến tôi lại đành im lặng, bỏ qua
Hiện giờ, tôi cảm thấy ngột ngạt, tiến thoái lưỡng nan, không biết xử lý như nào. Mong nhận lời khuyên từ mọi người.