Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, từ khi em gái chồng đến ở cùng tôi mới bị mất tiền, nên tôi nghi em gái chồng lấy trộm. Có thể vì em không có tiền, ngại nói với tôi nên mới làm như thế.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi đi làm ăn xa. Nhưng khi sinh con rồi, anh lại bàn để tôi và con về quê sống, bởi bố chồng đã mất từ lâu, em gái chồng gả đi xa, nhà có mỗi mẹ già. Hơn nữa, môi trường ở quê thoáng đãng hơn, nhà cửa hay sân chơi đều rộng rãi hơn, thoải mái cho con vui đùa. Nghe lời chồng, tôi đưa con về quê sống cùng mẹ chồng.
Ở quê, tôi cũng tìm được một công việc hành chính. Tuy lương không cao như ở thành phố nhưng được cái thoải mái.
Tháng trước, em gái chồng ly hôn và về nhà mẹ đẻ ở. Nhìn em hốc hác, xanh xao tôi xót lắm. Vì thế tôi khuyên em cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian để điều chỉnh tâm trạng, thư giãn tinh thần rồi hẵng tìm việc làm.
Em cũng nghe theo. Từ ngày đó, mỗi sáng em luôn dậy sớm để đi chợ, làm việc nhà. Đến chiều em còn đi đón con hộ tôi. Nhờ đó mà tôi rất nhàn, đi làm về nhà cửa đã sạch sẽ tinh tươm, cơm canh sẵn sàng cả rồi, chỉ việc tắm rửa rồi ngồi ăn thôi.
Tuy nhiên, mấy tuần nay tôi thấy trong túi thường thiếu tiền. Ban đầu tôi tưởng mình nhớ nhầm. Sau đó tôi ghi chép lại các khoản chi tiêu và số tiền trong túi. Sau một tuần kiểm kê lại thì thấy thiếu hụt mất mấy trăm nghìn.
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, từ khi em gái chồng đến ở cùng tôi mới bị mất tiền, nên tôi nghi em gái chồng lấy trộm. Có thể vì em không có tiền, ngại nói với tôi nên mới làm như thế. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi, dù sao tôi cũng không có bằng chứng gì nên không thể ba mặt một lời với em được.
Hôm thứ 7 vừa rồi, ngồi trên công ty mà tôi không tài nào tập trung để làm việc được. Khi đang suy nghĩ không biết làm thế nào để bắt quả tang em chồng trộm tiền thì tôi chợt nhớ ra nhà mình có lắp camera. Tôi vội vàng mở điện thoại ra xem lại video giám sát mấy ngày vừa qua.
Ngồi theo dõi nửa buổi mà không thấy em gái chồng có hành động gì bất thường khiến tôi chán nản. Khi đang định bỏ cuộc thì tôi thấy con trai đi vào phòng mình. Lúc đi ra thằng bé còn cầm tiền trên tay, hớn hở bỏ vào túi rồi rời khỏi nhà.
Thấy vậy, tôi lặng lẽ tắt điện thoại, xin phép sếp rồi vội vã về nhà. Con trai không có ở nhà, tìm một lúc thì thấy nó ngồi ở quán ăn vặt gần nhà với một vài đứa bạn cùng lớp. Thấy tôi đến, thằng bé sợ hãi, lắp bắp không nói nên lời.
Hỏi ra mới biết con trai tôi ngồi trong lớp học không tập trung, không biết làm bài tập về nhà. Cho nên nó đãi bạn đi ăn để sao chép bài làm của các bạn.
Tôi tức tím mặt khi con trai làm ra loại chuyện này. Đưa con về nhà, tôi dạy dỗ nó một trận ra trò, bắt viết bản tự kiểm điểm để bỏ cái thói trộm cắp, chép bài của bạn đi.
Mắng con nhưng tôi cũng phải tự nhìn lại mình. Vì tôi bận rộn công việc, lơ là việc dạy dỗ con cái mà con mới có thói xấu như thế này. Từ lúc đó tôi tự hứa với mình rằng phải dạy con thật tốt. Mỗi đứa trẻ là một tờ giấy trắng, nếu không được giáo dục tốt khi còn nhỏ thì lớn lên nó sẽ hỏng mất.
Sau chuyện này, tôi cũng cảm thấy vô cùng áy náy với em gái chồng. Em là người tốt, đã làm rất nhiều việc cho gia đình nhưng tôi lại hoài nghi em. Em sẽ buồn biết bao nếu biết tôi nghi ngờ em trộm tiền của mình. May là hôm đó tôi biết cách kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh điều tra sự việc, chứ ngày đó không bằng chứng mà đi mắng em chồng chắc gia đình nháo nhào lên cả rồi.