Mẹ tôi rất cảm kích trước tấm lòng con rể. Nếu bà biết sự thật phía sau, tôi chắc chắn bà sẽ lên cơn đau tim thôi.

Nhiều lúc tôi xấu hổ với chồng vô cùng. Những người đàn ông khác luôn sống thoáng và hào phóng, còn chồng tôi lúc nào cũng ky bo, không bao giờ rộng rãi trong chuyện tiền bạc.

Chồng tôi kỹ tính và hẹp hòi tiền bạc, đến nỗi tôi không dám rủ anh đi ăn cùng bạn bè. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi mời anh đi cùng nhóm bạn đã xảy ra một chuyện khiến tôi ngượng ngùng đến tận bây giờ. Ngày đại học, tôi có chơi chung với hai cô bạn gái. Sau này khi đã có gia đình, chúng tôi tụ tập lại rồi cùng nhau đi du lịch một lần cho có kỷ niệm. Chúng tôi bàn nhau sẽ góp tiền đi chơi, nếu thiếu thì nhà tôi bỏ ra trước, lúc về các bạn sẽ trả sau.

Đúng như dự tính, đi được hai ngày thì số tiền ban đầu hết. Tôi đã dặn chồng cứ bỏ ra trước, đằng nào bạn bè tôi cũng không phải khó khăn thiếu thốn gì, rồi họ sẽ trả sau. Vậy mà nửa đêm, sau khi tính toán một khoản cộng nhầm, anh gọi hai gia đình kia sang để đóng thêm tiền. Đã vậy lúc chia ra, có mấy nghìn tiền lẻ, anh cũng phải đòi bằng được. Tôi ngồi cạnh mà xấu hổ với bạn và chồng các cô ấy.

Cả đời chẳng cho ai một xu, nhưng ngày mẹ vợ mừng thọ, chồng tôi tặng bức trướng hoành tráng, trong bữa ăn, anh thì thầm một câu khiến tôi muối mặt ê chề - Ảnh 1.
Tôi không biết có phải mình nhạy cảm hay không mà buồn quá. Ảnh minh họa.


Không chỉ với người ngoài, ngay cả người nhà cũng chẳng được chồng tôi ưu ái. Lễ Tết hay sinh nhật bố mẹ, chồng tôi không biếu một xu.

Vài ngày trước là sinh nhật 60 tuổi của mẹ tôi. Bà ngại tổ chức nên chỉ mời các con về nhà ăn. Tôi đoán chồng mình sẽ không mang gì đến nên đã chuẩn bị sẵn tiền để giấu chồng đưa cho mẹ. Không ngờ buổi sáng, chồng ra ngoài nửa tiếng rồi mang về một bức tranh mừng thọ rất hoành tráng.

Đến nhà tôi, ai cũng tấm tắc khen bức tranh ấy đẹp và sang. Tôi thì bất ngờ và xúc động nên định cảm ơn chồng, nhưng chưa kịp nói gì, anh đã ghé tai bảo: “Anh xin được từ xưởng tranh chỗ gần công ty anh đấy. Tại trước có khách đặt làm nhưng chưa kịp mừng thọ thì bà cụ ấy mất nên gia đình họ hủy. Xưởng tranh cũng không muốn giữ lại nên anh hỏi xin từ tuần trước, chỉ chờ có ai sinh nhật hay mừng thọ thì mang đi tặng”.

Tôi không biết có phải mình nhạy cảm hay không mà buồn quá. Chồng tôi lấy bức tranh của người đã khuất mang đến tặng mẹ vợ, mọi người xem có chấp nhận được không? Giờ mỗi lần sang nhà mẹ, nhìn thấy bức tranh là tôi lại khó chịu. Chẳng lẽ tôi lại nói cho mẹ biết để bà bỏ đi, như thế liệu có được không mọi người?