Phải chăng phía trong thùng hải sản đó có thứ gì mà chồng không muốn vợ biết?

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Chồng tôi rất thích về quê ngoại, vì ở đó có biển, được ăn hải sản tươi sống. Bố tôi lại đi tàu nên mỗi khi có con cá, mực, tôm, cua nào ngon đều dành dụm cho con cháu.
Biết con rể thích ăn đồ biển nên tháng nào bố mẹ cũng gửi cho thùng hải sản ngon nhất. Một thùng hơn 10 kg, tính ra giá tiền khoảng 2 – 3 triệu. Không muốn bố mẹ bị thiệt thòi nên thỉnh thoảng tôi chuyển khoản cho mẹ vài triệu.
Trong suy nghĩ của chồng tôi, tháng nào cũng được ăn hải sản miễn phí của bố mẹ vợ. Vì thế tôi không bao giờ dám nói ra chuyện biếu tiền bố mẹ mỗi tháng. Bởi nói ra thì anh nghĩ vì tiền nên bố mẹ vợ mới nhiệt tình chu đáo thế.
Mỗi khi mẹ gửi thùng hàng ra, chồng tôi là người đi lấy, sau đó mở nắp cất đồ vào trong ngăn đông. Mấy tháng nay, tôi để ý mỗi khi có mặt vợ ở đó, chồng sẽ không chịu mở hộp. Anh sai tôi đi lấy dao hay chậu để đựng. Đến khi ra đến nơi thì chồng đã mở xong xuôi từ lúc nào.
Lúc đầu tôi cũng không để ý nhưng hành động của chồng cứ lặp đi lặp lại nhiều tháng liền khiến tôi đặt dấu hỏi. Tại sao anh ấy lại có hành động kỳ quặc vậy?
Ngày hôm qua, mẹ tôi lại gửi thùng hải sản, lần này tôi đã chuẩn bị sẵn dao và chậu, không để chồng phải sai này nọ nữa. Khi tôi giành quyền mở thùng thì chồng đuổi tôi vào nấu ăn.


Phớt lờ yêu cầu của chồng, tôi cầm dao mở thùng ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi, đó chính là tờ hóa đơn chi tiết giá tiền từng kg hải sản. Nhìn tờ giấy hơn 3 triệu mà tôi nghẹn họng, không nói được lời nào. Chồng dỗ dành tôi, nói là ông bà vất vả lắm mới có được những thứ ngon này nên trả chút tiền cũng chẳng sao.
Thì ra từ trước đến nay, chồng tranh quyền mở thùng để lấy tờ hóa đơn này, tránh cho vợ biết. Sau đó anh sẽ chuyển khoản trả tiền cho mẹ.
Từ lúc nhìn thấy tờ giấy đó, tôi buồn và nghĩ rất nhiều. Tôi cảm giác như mình đang bị bố mẹ lợi dụng. Mẹ lấy tiền tôi biếu, thế mà vẫn cầm tiền của con rể. Tôi khó chịu trong lòng vô cùng mà không dám nói với chồng. Tại sao bố mẹ tôi lại làm thế chứ?