Nhà Khánh ai cũng vui vẻ, thân thiện. Nhưng riêng cái tính này của họ là tôi không thể chấp nhận!

Tôi và Khánh quen nhau khi cả 2 cùng xin vào làm cùng 1 công ty. Khánh hơn tôi 3 tuổi. Anh là người có ngoại hình tương đối, tính tình hiền lành, không rượu bia, bài bạc, thuốc lá. Hơn nữa, Khánh còn chịu khó làm việc, có chí tiến thủ nên tôi ấn tượng và cảm mến anh.

Tuy nhiên, sau 1 thời gian yêu nhau, tôi phát hiện ra Khánh hơi chặt chẽ trong vấn đề tiền bạc. Mặc dù lương của Khánh là 18 triệu nhưng rất ít khi anh rủ tôi đi ăn, đi xem phim hay shopping… Khi hẹn hò, bạn trai chỉ mua 2 cốc trà đá, rồi chúng tôi ra công viên nói chuyện.

Ngày kỉ niệm tình yêu, hay ngày lễ Tình nhân… Khánh cũng chẳng bao giờ tặng quà. Có chăng anh chỉ mua đồ ăn về phòng tôi và bảo tôi nấu lên để 2 đứa cùng thưởng thức. Nhưng hôm nào lĩnh lương, tôi hào phóng mời Khánh đi ăn thì anh nhận lời ngay.

Tôi nhớ có một lần là sinh nhật tôi. Khánh bạo chi, dẫn tôi ra siêu thị mua đồ. Biết người yêu tiết kiệm nên tôi cũng chỉ chọn mấy món đồ bình thường, giá vài chục nghìn. Nhưng khi tính tiền, tổng là 240.000 đồng thì Khánh tá hỏa thốt lên: “Hẳn là 240.000 đồng luôn”. Tôi thấy hơi ngại với bạn nhân viên bán hàng, nên đành “chữa cháy” là do Khánh không mang tiền mặt. Sau đó tôi rút ví đưa anh 200.000 đồng, thì bạn trai nói rằng chỉ lấy tôi 100.000 đồng thôi. Còn lại là anh tặng tôi. Khoảnh khắc Khánh cầm tờ tiền của tôi nhét ví và trả lại 100.000 đồng, anh đã lộ ra mấy tờ 500.000 đồng. Khi đó tôi chết lặng. Bạn nhân viên kia cũng nhìn thấy nhưng chỉ lẳng lặng lắc đầu…

Biết bạn trai keo kiệt, nhưng lúc mới yêu, ai cũng mù quáng. Mặc kệ bạn bè khuyên bảo, tôi vẫn cho đó là đức tính tốt của Khánh. Cho đến 1 ngày về nhà anh ra mắt thì tôi mới tỉnh ngộ!

Về ra mắt, mẹ bạn trai vừa bưng bát nước mắm đặt lên mâm cơm, tôi lập tức muốn chia tay - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)


Quen nhau 8 tháng thì Khánh rủ tôi về thăm gia đình. Nhà anh cách thành phố hơn 300km. Nhưng để tiết kiệm, chúng tôi đã tự đi xe máy về quê. Tôi và anh xuất phát từ 5h sáng, về đến nhà Khánh cũng đã trưa. Toàn thân tôi mỏi nhừ, đầy mệt mỏi. Lúc xuống xe, tôi chỉ muốn tìm cái giường rồi nằm ngủ luôn. Nhưng đây là lần đầu về ra mắt, để giữ phép lịch sự, tôi vẫn luôn tươi cười, đối đáp nhiệt tình với bố mẹ của bạn trai.

Nhà Khánh thuộc dạng khá giả, không đến nỗi nào. Bố mẹ anh thân thiện, vui vẻ. Hai bác rất niềm nở khi đón “nàng dâu tương lai” là tôi. Lúc về đến nhà Khánh đã gần 12 giờ trưa nhưng mẹ anh chưa nấu ăn gì. Bác ấy thật thà bảo tôi: “Đợi chúng mày đến nhà thì mới cắm cơm. Chứ cắm sớm, vừa tốn điện mà hạt cơm lại không ngon. Thức ăn mà hâm lại cũng thế”.

Nghĩ rằng có khi bác gái đang thử tài nữ công gia chánh của mình nên tôi nhanh nhẹn xuống bếp hộ bác ấy nấu ăn. Hôm ấy bố mẹ Khánh làm thịt 1 con gà để chiêu đãi tôi. Thịt gà được chia làm 2 phần: 1 nửa để luộc, 1 nửa để rang nhạt. Lòng gà được xào với giá đỗ và măng chua, thêm 1 bát canh từ nước luộc gà.

Đến bữa, khi bác gái bê mâm cơm lên mà tôi choáng! Mâm cơm thiếu mất đĩa gà rang. Bác gái hì hì cười: “Con gà to, ăn hết đĩa luộc đã nhé rồi mẹ múc gà rang ra. Có khi ăn chẳng hết, múc ra rồi động đũa vào thì ôi thiu mất”.Chưa hết sốc với lời giải thích của mẹ bạn trai, thì bác ấy lại bưng ra 1 bát nước mắm và nói tiếp:”Chưa mua được chanh nên ăn gà chấm nước mắm tạm vậy nhé. Chiều đi chợ mẹ mua”.

Nhưng mọi người biết không? Bát nước mắm đó là phần mắm thừa ăn từ bữa trước rồi. Trong bát vẫn còn vương lại mấy lá rau từ hôm trước. Đã thế, còn nổi váng mỡ… Tôi mạnh dạn đoán hôm qua nhà Khánh ăn rau muống và thịt luộc!

Nhìn bát mắm mất cảm tình và có phần không vệ sinh nên tôi không dám chấm. Thế là cả bữa đó, tôi chỉ ăn rau do chính mình nấu và húp nước canh. Thịt gà quê tuy ngon nhưng không có gia vị chấm, thật sự khó nuốt. Mặc dù đói mềm người vì di chuyển 1 quãng đường dài, nhưng tôi chỉ ăn được 1 bát cơm. Còn Khánh và bố mẹ vẫn ăn uống bình thường.

Cuối bữa, nồi gà rang vẫn còn nguyên. Mẹ Khánh còn tự hào vì mình đã “tiên liệu như thần”. Tôi đến bó tay. Chiều hôm đó, tôi nói dối có việc gấp trên thành phố nên chào tạm biệt gia đình nhà Khánh. Tôi tự bắt xe lên, bởi không còn sức ngồi xe máy với Khánh nữa. Anh thì ở lại chơi với bố mẹ 1-2 hôm.

Đến bây giờ thì tôi biết Khánh thừa hưởng tính keo kiệt ở đâu ra rồi. Tự nhiên tôi không còn muốn tiếp tục yêu nữa nên vài hôm sau thì tôi chia tay anh.