Những tưởng năm nay đã thoát khỏi cơn ác mộng nghỉ hè, tôi không ngờ ‘lịch sử’ vẫn lặp lại.
Tôi là giáo viên cấp 2, hiện đang công tác tại một trường khá nổi tiếng ở thành phố. Tôi có mối quan hệ rất tốt với gia đình chồng. Ai cũng khen tôi dịu dàng, khéo léo ăn nói và rất đáng tin cậy. Nhưng tôi còn thấy mình có một điểm yếu: tính cả nể quá mức, nhất là đối với người trong nhà.
Vợ chồng tôi mới cưới được 2 năm nay và hiện tại chưa có con vì tôi vẫn đang phấn đấu cho công việc. Tuy không sống chung với nhà chồng nhưng tôi rất được lòng bố mẹ chồng. Cuối tuần nào, ông bà cũng gọi điện bảo tôi về chơi. Rồi ông bà còn chuẩn bị đủ thứ quà quê như bánh chuối, rau củ, trái cây cho tôi đem về thành phố. Duy chỉ có chị dâu là tôi không thích lắm. Chị ấy cũng vui vẻ, nhiệt tình nhưng lại thường nhờ vả tôi nhiều điều. Khi thì mua giúp hộp sữa cho cháu, khi thì mua giúp quần áo hay ít bánh trái mà các cháu thích ăn. Mỗi lần mua không nhiều, chỉ khoảng 300 nghìn đổ lại nên tôi rất ngại lấy tiền, đành biếu luôn cho các cháu. Cứ thế thành thói quen, một tháng về nhà chồng chơi 4 lần thì đến 3 lần tôi phải mua này mua kia cho các cháu chồng.
Chuyện đó vẫn chưa ám ảnh tôi bằng 2 mùa hè vừa rồi, chị dâu lấy lý do muốn gửi thím dạy cháu học nên đưa 2 đứa nhỏ đến nhà tôi sống luôn 2 tháng hè. Mang tiếng nghỉ hè mà tôi phải lo nấu nướng, ăn uống, học hành cho 2 đứa cháu: một đứa học lớp 4 và một đứa 5 tuổi. Chi phí lo cho 2 đứa nhỏ trong kì nghỉ hè, vợ chồng tôi phải tự lo hết chứ chị dâu không đưa một đồng nào. Nếu tụi nhỏ nghe lời thì tôi đã không mệt mỏi, đằng này, chúng cứ phá phách, nghịch ngợm đủ thứ. Thấy cái gì tò mò là phá, phá hư thì khóc lóc xin lỗi và xin tôi đừng méc mẹ. Chồng tôi thương cháu nên cũng nói đỡ, thành ra lại không dạy được.
Năm nay, tôi dự định sẽ đi du lịch khi nghỉ hè. Vợ chồng tôi lên kế hoạch hết rồi, chỉ đợi tôi tổng kết, chính thức nghỉ hè là sẽ đi. Nhưng chiều qua, khi đi họp về, tôi đã thấy chị dâu dắt 2 cháu đứng đợi mình ở trước cổng nhà cùng 2 chiếc vali đồ đạc. Thấy tôi, chị ấy đon đả bảo đã đứng đợi hơn 1 tiếng rồi và hối thúc tôi mau mở cửa cho các cháu vào.
Vẫn như 2 năm trước, chị dâu lấy lý do muốn nhờ tôi kèm cháu học nên gửi cháu 2 tháng. Tôi bực tức nên mặt mày nhăn nhó, bảo mình với chồng sẽ đi du lịch nên năm nay sợ là không trông nom 2 đứa được. Chị dâu nghe xong thì giận dữ kéo 2 đứa nhỏ lên xe về. Đứa cháu gái nhỏ mải chơi còn bị mẹ quát cho một tiếng khiến mặt con bé tái mét, sợ hãi.
Ảnh minh họa.
Ngay tối đó, mẹ chồng tôi đã gọi điện, hỏi vì sao tôi không kèm cháu học? Tôi thật thà kể chuyện vợ chồng mình sẽ đi du lịch vào tuần tới nên không thể nhận cháu được. Vừa nghe thế, bố chồng đã nói luôn là chúng tôi cứ đi du lịch, về ngày nào thì báo ngày đó để chị dâu chở cháu đến. “Nhà người ta phải tìm cô giáo cho con học hè. Nhà mình có cô giáo, nổi tiếng giỏi giang, được giải này giải kia trong mấy hội thi giáo viên giỏi mà chẳng lẽ lại không dạy được 2 đứa cháu?”. Bố chồng tôi nói như thế. Chưa bao giờ tôi cảm thấy chán nản nhà chồng mình đến vậy.
Tắt máy rồi, tôi hỏi ý chồng thì anh nói cứ làm theo lời bố. Dù sao tôi cũng là giáo viên, nghỉ hè chứ có làm gì đâu, anh chị còn bận bịu việc đồng áng và chăm sóc bố mẹ thì tôi phụ giúp việc trông cháu cũng là hợp lý hợp tình. Tôi tức nổ đom đóm trước những lý lẽ của chồng. Nói vậy chẳng phải anh xem việc tôi chăm sóc 2 đứa cháu trong suốt kì nghỉ hè là điều hiển nhiên sao? Giờ tôi nên làm sao để từ chối chị dâu mà không bị mất lòng đây?