Họ hàng đều sửng sốt trước món quà của mẹ chồng, khen bà là người hào phóng, đối xử tốt với con dâu. Thậm chí, có người còn đem mẹ tôi và mẹ chồng ra so sánh, bởi mẹ tôi mừng đầy tháng cháu ngoại 5 triệu.




Trước cưới, tôi rất quý mẹ chồng vì thấy bà là người dễ gần, tâm lý và có tư tưởng hiện đại. Nhưng sau khi lấy chồng, tiếp xúc nhiều hơn tôi mới nhận ra mẹ chồng rất tính toán. Bà luôn hỏi thăm về lương thưởng của tôi, thậm chí có lần tôi còn vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa chồng và mẹ.

Khi đó, mẹ chồng đòi giữ lương của chồng tôi. Khi anh từ chối, bà lại dặn dò con trai:

 Lương của mình thì phải giữ cho chắc, mỗi tháng chỉ đưa vợ một ít đủ chi tiêu trong nhà thôi. Đừng dại dột mà đưa hết cho vợ. Vợ chồng sống với nhau đến cuối đời thì không sao, nhưng nhỡ một ngày nó thay lòng đổi dạ, ôm hết tiền cho trai thì sao? Đến lúc đó chỉ có trắng tay thôi con à.

Nghe nhói cả lòng, đúng là khác máu tanh lòng mà. Nhưng may thay tôi lấy được một người chồng tuyệt vời. Anh không nghe lời mẹ, thậm chí còn mắng mẹ không nên giữ suy nghĩ như thế. Nếu tôi nghe được sẽ rất buồn, có khúc mắc trong lòng. Rồi anh còn nói, muốn có con dâu tốt thì mẹ chồng phải tốt trước đã, nếu không nhà cửa khó yên ấm mà bản thân anh đứng giữa rất khó xử.

Mẹ chồng im lặng, không nói gì thêm nữa. Còn tôi vẫn cố tỏ ra bình thường, và cũng nghĩ rằng muốn có mẹ chồng tốt thì trước tiên phải có nàng dâu tốt, dùng sự chân thành sẽ đổi được sự chân thành. Nhưng sau 2 năm làm dâu, tôi nghĩ mình đã nhầm.



Vào những ngày lễ Tết hay thi thoảng có thêm một khoản tiền thưởng, tôi đều mua quà tặng bố mẹ chồng. Tuy nhiên, dường như mẹ chồng luôn coi đó là điều hiển nhiên, chưa bao giờ nói lời cảm ơn hay tỏ vẻ biết ơn, trân trọng món quà đó.

Khi tôi mang thai, bà cũng chẳng mảy may quan tâm. Hễ nghe tôi than mệt với chồng là y như rằng bà lại hát bài ca: “Ngày xưa mẹ bầu, sinh 2 đứa con có mệt đâu, vẫn đi làm hùng hục tới tận ngày đẻ”.



Đáng nói, ngoài mẹ chồng tôi còn phải chịu cảnh chị dâu em chồng. Em gái chồng là người không biết tiết kiệm, tiêu xài phung phí và rất biết cách “vặt tiền” anh trai, chị dâu.

Thỉnh thoảng đi mua sắm cùng nhau, em chồng luôn viện cớ quên mang ví, hết tiền nhờ tôi trả dùm rồi sau này sẽ trả tiền lại. Nhưng tiền từ trong ví tôi đi ra chưa bao giờ thấy quay về cả, vì khi cầm được đồ rồi em chồng lại quên mất việc ai đã trả tiền.

Ấy vậy mà ngày đầy tháng con trai tôi, mẹ chồng lại bất ngờ tặng con dâu một chiếc xe ô tô, còn em gái chồng tặng cho cháu một chiếc lắc bạc.

Họ hàng đều sửng sốt trước món quà của mẹ chồng, khen bà là người hào phóng, đối xử tốt với con dâu. Thậm chí, có người còn đem mẹ tôi và mẹ chồng ra so sánh, bởi mẹ tôi mừng đầy tháng cháu ngoại 5 triệu.

Nói thực, từ khi đi lấy chồng đến nay, nhà ngoại hỗ trợ tôi rất nhiều. Còn về phía nhà chồng, đây là lần đầu tiên mẹ chồng tặng quà cho nàng dâu, cũng là lần đầu tiên tôi thấy em gái chồng chi tiền vì ai đó trong nhà. Chính vì vậy khi nhận được món quà của mẹ chồng, tôi cũng sửng sốt không kém mọi người. Ban đầu tôi còn không tin, tỏ ra ngờ vực nhưng sau đó lại cho rằng có khi nào là “con đầu cháu sớm” nên mẹ chồng mới mạnh tay thưởng lớn như vậy.



Thế nhưng ngày hôm sau, chiếc xe ô tô đó đã biến mất. Hỏi ra mới biết, chiếc xe đó em chồng đã lấy đi rồi. Mẹ chồng còn tỉnh bơ nói với tôi:

 Chiếc xe đó vốn là mẹ mua cho em. Nó mới lên thành phố làm việc nên đi lại nhiều, con ở quê có đi đâu mấy đâu mà phải chạy ô tô, để nhà phí ra. Ngày đầy tháng cháu nội mẹ nói tặng con là để mát mặt với họ hàng tí thôi, không người ta lại nói mẹ bạc đãi con dâu cháu nội.

Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã bị lừa. Tức tối, tôi xin phép đưa con về nhà mẹ đẻ ở một thời gian luôn.

Suốt mấy năm làm dâu luôn hết lòng hết dạ với nhà chồng nhưng luôn bị mẹ chồng coi như người ngoài. Ấy thế mà ra ngoài ai cũng khen tôi tốt số có được người mẹ chồng tâm lý, hào phóng. Mẹ ruột khuyên tôi cứ mặc kệ bà, đừng chấp nhặt với mẹ chồng làm gì vì mẹ con còn chung sống với nhau lâu dài. Nhưng được tiếng mà không được miếng gì tôi tức quá.