Bên nhà chồng, mấy năm nay vẫn luôn trách móc vì tôi không chịu sinh con. Thậm chí mỗi lần tôi về quê, mẹ chồng còn chán đến mức không muốn tiếp chuyện.

Nếu so với những người bạn cùng trang lứa, tôi là một người phụ nữ thất bại. Tôi kết hôn cách đây 4 năm. Ngày ấy, vợ chồng tôi còn mải lo cho sự nghiệp nên chưa muốn có con vội vàng. Kết hôn đến năm thứ 2, chồng tôi về nhà nói: “Có khi mình đi đông lạnh trứng với tinh trùng đi. Sau này có vấn đề gì, còn có thể sinh đẻ được”.

Tôi rất lạ với quyết định này của chồng. Hỏi ra mới biết, một người bạn của anh vừa mới qua đời khi chưa kịp có con với vợ. Chồng tôi rất băn khoăn về điều này. Thú thật lúc ấy, tôi cho rằng chồng mình đang nghĩ quá. Chẳng ai mong muốn điều đó xảy ra. Nhưng vì chồng cứ buồn rầu cả tháng, tôi đã chấp nhận cùng anh đến bệnh viện để đông lạnh trứng và tinh trùng.

Tất nhiên, chuyện này chỉ có hai vợ chồng tôi biết. Còn bên nhà chồng, mấy năm nay vẫn luôn trách móc vì tôi không chịu sinh con. Thậm chí mỗi lần tôi về quê, mẹ chồng còn chán đến mức không muốn tiếp chuyện.

 

Ảnh minh họa: Internet.

Thế rồi chuyện không ngờ cũng xảy ra. Nửa năm trước, chồng tôi lên cơn đột quỵ và qua đời. Đối với tôi, đây là cú sốc vô cùng lớn. Nếu trước đây tôi chịu nghe lời mẹ chồng, bất chấp sinh con thì chuyện đã chẳng đến nông nỗi này.

Nghĩ vậy, chồng mất được 3 tháng thì tôi đi thụ tinh với tinh trùng của chồng để lại. Tôi cũng đã nói rõ với mẹ chồng, rằng đó là con cháu của bà. Vậy mà mẹ chồng tôi không tin, cho rằng tôi dan díu với người khác nên tối ngày chì chiết và mạt sát tôi. Cực chẳng đã, tôi đành rút 3 chân hương để thờ chồng rồi lên thành phố tiếp tục cuộc sống.

Khi sinh con được một tháng. Điều đầu tiên mà tôi làm đó là nhờ mẹ đẻ đến xin mẹ chồng vài sợi tóc. Hôm qua có kết quả, tôi gửi ngay về cho mẹ chồng. Cuối cùng nỗi oan này của tôi cũng được rửa sạch. Sáng nay mẹ chồng tôi đứng trước cửa, vừa trông thấy tôi, bà òa khóc xin lỗi. Còn tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Giận thì rất giận, nhưng mẹ chồng tôi cũng đáng thương lắm. Bà là góa phụ, có mỗi người con trai, bây giờ lại lìa đời sớm như vậy. Mọi người cho tôi lời khuyên với, tôi có nên cho bà nhận cháu hay không?