Khi đi ngang qua công viên tôi thấy chồng mình đang nắm tay âu yếm đi dạo cùng một cô gái. Đến gần tôi chết lặng, ngậm ngùi khi nhận ra cô gái đó chính là Quỳnh! Tùng thẳng thắn đề nghị chia tay để anh được sống với tình yêu đích thực của mình. Tôi còn yêu Tùng, tôi phải làm gì để níu giữ cuộc hôn nhân này đây?
Ngày ấy vào học kỳ 2 lớp 11A của chúng tôi đón thêm một bạn mới là Tùng, chuyển từ một tỉnh phía Nam ra Bắc do công việc kinh doanh của ba má. Ngay khi Tùng bước vào lớp, cả bọn con gái chúng tôi đều không kìm nổi tiếng xuýt xoa, ngưỡng mộ bởi Tùng quá đẹp trai với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt đầy vẻ nam tính, cùng giọng nói trầm ấm mang đậm nét vùng miền là lạ.
Cô giáo chủ nhiệm xếp Tùng ngồi cùng bàn với tôi khi bên cạnh tôi còn một chỗ trống. Vốn tính mạnh bạo, lại có cảm tình với cậu bạn đẹp trai, hiền lành còn lạ nước, lạ cái nên tôi bỏ qua mọi lời trêu chọc, gán ghép của những đứa bạn tinh nghịch để giúp Tùng nhanh chóng hòa nhập với sinh hoạt của lớp.
Tùng học tốt môn toán, còn tôi giỏi môn văn, nên chẳng mấy mà chúng tôi trở nên thân thiết vì thường xuyên gặp gỡ để trao đổi bài vở. Cho đến năm lớp 12, cô giáo chủ nhiệm có sáng kiến lập “tổ cùng tiến”, vậy là tôi, Tùng và thêm Quỳnh, một cô bạn dịu dàng, xinh xắn có năng khiếu tiếng Anh nhưng học đuối môn Toán và Văn thành một nhóm.
Tôi thực sự không hào hứng khi chung nhóm với Quỳnh, vì cảm nhận từ ngày có Quỳnh học cùng, Tùng vui hơn, nhiệt tình hơn. Tuy vậy phải công nhận nhờ Quỳnh mà tiếng Anh của tôi và Tùng được cải thiện tốt lên rõ rệt…
Tùng đỗ vào trường Đại học Bách khoa, Quỳnh đủ điểm để vào trường Đại học Ngoại ngữ, còn tôi trở thành sinh viên của trường Đại học Ngân hàng như tôi hằng mơ ước.
Bộ ba chúng tôi có buổi liên hoan nho nhỏ chia tay trước khi tựu trường. Thấy những cử chỉ thân mật của Tùng dành cho Quỳnh và ánh mắt bối rối của Quỳnh dành cho Tùng, tôi biết mình khó có cơ hội để chiếm được tình cảm của Tùng.
Thế nhưng, như tôi đã tâm sự ở trên, tôi vốn là cô gái mạnh mẽ, nên mặc dù biết mình yêu đơn phương tôi vẫn hạ quyết tâm sẽ có được Tùng bằng mọi cách. Vì vậy suốt mấy năm học đại học, tôi không nhận lời yêu ai và vẫn giữ liên lạc với Tùng trên danh nghĩa bạn bè.
Đi làm có điều kiện về kinh tế, những dịp lễ, tết hay sinh nhật của Tùng tôi đều tặng Tùng những món quà đắt tiền, nhưng thật buồn là Tùng chỉ nhận lời chúc mừng, còn quà thì Tùng luôn khéo léo từ chối.
Qua Tùng tôi biết Quỳnh sẽ đi nâng cao nghiệp vụ khoảng một năm ở nước ngoài, rồi khi trở về cả hai sẽ thành con một nhà. Nhưng tôi nghĩ “nhất cự li, nhì cường độ” nên tôi muốn tận dụng cơ hội này để có được tình yêu của Tùng.
Dịp may đã đến khi ba má Tùng vừa vào Nam công tác thì Tùng bị sốt xuất huyết rất nặng. Không có người thân ngoài Bắc nên Tùng đã gọi điện nhờ tôi đưa đến bệnh viện…
Chớp lấy cơ hội, tôi xin nghỉ phép để chăm sóc, thuốc men cho Tùng. Gần nửa tháng trai chưa vợ, gái chưa chồng gần gũi bên nhau, tôi lại nuôi sẵn ý đồ nên việc gì đến phải đến…
Tôi giả vờ khóc lóc thảm thiết và tuyên bố nếu Tùng không lấy tôi làm vợ thì tôi sẽ quyên sinh vì Tùng đã mang đi đời con gái trong trắng của tôi! Đám cưới của chúng tôi được tổ chức một cách vội vàng.
Nhưng thật bất hạnh, từ sau lễ thành hôn đến nay tôi và Tùng như hai kẻ đồng sàng dị mộng, Tùng tránh mặt tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi khẳng định là Tùng có bồ khi mà Tùng luôn đi sớm về muộn. Rồi mỗi lần có điện thoại anh lại tìm chỗ thật xa để nghe.
Một tối sau khi ăn cơm mà không có Tùng, buồn, tôi xách xe máy lang thang trên phố. Khi đi ngang qua công viên tôi thấy chồng mình đang nắm tay âu yếm đi dạo cùng một cô gái. Đến gần tôi chết lặng, ngậm ngùi khi nhận ra cô gái đó chính là Quỳnh! Tùng thẳng thắn đề nghị chia tay để anh được sống với tình yêu đích thực của mình. Tôi còn yêu Tùng, tôi phải làm gì để níu giữ cuộc hôn nhân này đây?
Theo Tiền Phong