×

Bố mẹ chồng thay phiên nhau nằm viện, tôi chán ngán liền giả vờ đi công tác, ai ngờ chồng gọi đến khiến tôi bật khóc nức nở

Nghe chồng nói mà tôi sững cả người. Khi cuộc gọi kết thúc, tôi khóc nghẹn.

Tôi là con một, còn chồng tôi là con trưởng trong gia đình có 3 anh chị em, dưới anh có một cô em gái và một cậu em trai nữa. Khi yêu, mẹ đã nhiều lần khuyên đừng yêu trai trưởng, vì làm dâu trưởng rất mệt mỏi, phải gánh vác nhiều và khuyên tôi chia tay.

Nhưng tôi không nghe. Tôi nghĩ, gia đình anh đông con thì khi gặp chuyện gì cũng sẽ có anh có em chứ không như nhà tôi, nhỡ bố mẹ không may gặp chuyện gì thì chỉ có mình tôi gánh vác. Thấy sự quyết tâm của tôi, mẹ đành thở dài cho cưới.

Cuộc sống lúc mới cưới khá vất vả vì hai vợ chồng phải ở nhà thuê. Sau 5 năm chật vật, cuối cùng chúng tôi mới mua được một căn nhà trả góp và sinh con. Thời gian tôi sinh nở, mẹ chồng không chăm được ngày nào vì sức khỏe yếu, nhưng bà cũng chẳng mấy khi ngó ngàng hỏi thăm nên tôi tủi thân lắm.

Khi tôi sinh nở, đều là mẹ ruột chăm sóc tôi. (Ảnh minh họa)

Từ cuối năm ngoái đên nay, mẹ chồng liên tục vào viện. Tôi phải vào viện chăm bà cả ngày lẫn đêm, bảo chồng nói với các em chia nhau ra mà chăm sóc mẹ thì anh lại nói:

– Em trai bận đi làm mà anh với nó đều là con trai, chăm sóc mẹ không tiện lắm. Em gái đang bận con nhỏ. Công việc của em thì ngồi đâu cũng làm được, lại có mẹ vợ chăm sóc con giúp mình rồi nên em chịu khó đi.

Thế là tôi phải vác theo cái máy tính vào bệnh viện, vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ chồng cả ngày lẫn đêm. Thi thoảng chồng và mấy đứa em chồng mới vào thăm, ngồi một lúc đã vội vàng ra về. Kết quả là sau 10 ngày mẹ chồng nằm viện, tôi sụt tới 5kg.

Vài tháng sau, mẹ chồng lại vào viện lần nữa. Tôi không muốn chăm sóc bà nữa nhưng chồng tôi bận quá không xin nghỉ được, hai em chồng không chịu chăm nên tôi lại đành gửi con cho bà ngoại để vào viện chăm mẹ chồng. Lần này sau khi bà xuất viện, tôi ốm luôn.

Cách đây một thời gian, lại đến lượt bố chồng tôi nhập viện. Như những lần trước, chồng lại gọi điện bảo tôi sắp xếp công việc để vào bệnh viện chăm sóc bố chồng. Tôi giận dữ nói:

– Em chuẩn bị đi công tác. Vậy nên mấy anh chị em nhà anh hãy thay phiên nhau vào chăm sóc bố đi. Bố mẹ là bố mẹ chung, ai cũng phải có trách nhiệm.

Thực ra chẳng có chuyến công tác nào cả, chẳng qua là tôi giả vờ, viện lý do để tránh phải phục vụ bố chồng. Sau đó, tôi gửi con cho mẹ đẻ, xin nghỉ phép 1 tuần rồi kéo vali đi du lịch cùng cô bạn thân.

Hai đứa cùng nhau đi chơi, ăn đồ ăn ngon, chụp ảnh đẹp và mua sắm, lâu lắm rồi tôi mới có khoảng thời gian vui vẻ đến thế. Tôi cũng than thở với cô bạn thân chuyện mình phải vào bệnh viện chăm sóc bố mẹ chồng trong nhiều năm qua mà cả nhà không ai hỗ trợ, đoái hoài. Nghe xong, cô bạn thân tức giận khuyên tôi ly hôn:

– Cậu thật ngốc. Chồng căn bản có quan tâm đến cậu đâu. Anh ta và người nhà luôn coi đó là trách nhiệm của bạn, là việc bạn đương nhiên phải làm. Anh ta không xứng có một người vợ tốt như cậu, ly hôn đi.

Bạn nói thì tôi cũng để đó thôi, chứ 10 năm vợ chồng sao nói bỏ là bỏ được.

Cô bạn khuyên tôi nên bỏ chồng. (Ảnh minh họa)

Đêm thứ 5 ở cùng bạn thân, tôi nhận được điện thoại của chồng.

– Vợ ơi, khi nào em đi công tác về? Bố xuất viện rồi. Mấy ngày nay 3 anh em thay nhau vào chăm sóc bố, mấy người liền mà ai cũng mệt lả ra. Thế mà trước đây đều một mình em chăm sóc mẹ cả ngày lẫn đêm. Anh xin lỗi vì vô tâm quá. Em tha thứ cho anh nhé? Khi nào em về, anh đưa em đi du lịch, ăn ngon được không?

Nghe chồng nói mà tôi sững cả người. Chồng cũng nói rằng sau này bố mẹ nằm viện, anh và các em sẽ cùng tôi chăm sóc bố mẹ, không để tôi làm một mình nữa.

Khi cuộc gọi kết thúc, tôi khóc nghẹn. Có lẽ tôi khóc vì sự hi sinh của mình bao năm nay cuối cùng cũng có người thấu hiểu, cũng có thể tôi khóc vì chồng biết thương vợ. Hình như đây là lần đầu tiên trong 10 năm qua anh xin lỗi tôi.

– May là chồng cậu còn chút lương tâm, biết quay đầu mà sửa sai. Trường hợp này vẫn còn cứu được. Cậu về với anh ấy đi.

Ngay ngày hôm sau, tôi gọi điện cho chồng để cùng nhau đi đón con. Gia đình ba người chúng tôi đi ăn một bữa thịnh soạn. Chồng ân cần lấy đồ uống, bóc vỏ tôm, gắp thức ăn cho vợ. Tôi đã kết hôn được 10 năm rồi và chưa bao giờ được hạnh phúc đến thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinupdate247.com - © 2024 News