Không biết từ bao giờ, họp lớp đã không còn mang không khí vui vẻ như lúc ban đầu.
* Dưới đây là tâm sự của một cô gái tên Lưu Tiểu Lý trên trang Aboluowang về trải nghiệm họp lớp gần đây.
Tôi rất trân trọng mối quan hệ mình có được từ thời đi học. Những người bạn năm ấy là những người đã cùng tôi trải qua khoảng thời gian học hành vất vả nhất, cùng nhau cười đùa, cùng nhau phấn đấu vì tương lai.
Kể từ khi ra trường đến nay đã 10 năm, dù rất muốn đi họp lớp nhưng vì bận rộn công việc nên tôi đều buộc phải vắng mặt. Thế nên năm nay, khi lớp trưởng vừa đưa ra thông báo, tôi đã cố gắng thu xếp mọi việc để dành thời gian tham gia, sau đó là hồi hộp đếm ngược từng ngày.
Vào ngày tổ chức, do nhà hàng lớp trưởng đặt rất gần nhà tôi nên tôi không gọi xe mà tiện đường đạp xe đạp luôn. Tới nơi, nhìn các bạn ai nấy đều mặc đồ hiệu, đi xe sang, dùng điện thoại xịn, trông tôi có vẻ hơi nhếch nhác nhưng tôi không quá để tâm.
Buổi liên hoan bắt đầu, tất cả chúng tôi ngồi xuống vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả. Ai cũng hào hứng và cười rất nhiều. Thế nhưng không lâu sau đó, một thành viên trong lớp bắt đầu khoe việc những năm vừa qua cậu ta ăn nên làm ra như thế nào. Một vài người nghe vậy cũng không chịu thua kém, lập tức thể hiện nhiệt tình, như thể nếu khoe ít hơn một câu đồng nghĩa với việc cuộc sống của họ kém hơn đối phương vậy.
Ảnh minh họa
Cuộc so bì vô nghĩa này khiến tôi cảm thấy thật vô vị. Khi tôi đứng dậy chuẩn bị ra về thì bất ngờ, một cô bạn hồi đi học rất hay trêu tôi nhìn thấy điện thoại của tôi. Điện thoại tôi là điện thoại giá rẻ, chỉ vài triệu bạc. Cô bạn kia cười rồi chọc tôi sao lại dùng hàng đểu như thế. Những người xung quanh cũng ồn ào nói kháy tôi.
Tôi chỉ cười mà không nói gì. Đúng lúc này, điện thoại tôi vang lên. Vì trong nhà hàng khá ồn ào nên tôi buộc phải bật loa ngoài. Phía bên kia đầu dây vang lên giọng nói hồ hởi của cậu trợ lý: “Tổng giám đốc Lưu, công ty huy động vốn thành công rồi. 5 triệu tệ (khoảng 17,5 tỷ), phải ăn mừng thôi sếp ơi!”.
Sau khi tôi tạm biệt cả lớp để ra về, không ít người có ý giữ tôi lại, người thì ra sức khen tôi, nói ngưỡng mộ tôi. Tôi hiểu ý họ là gì nên chỉ đáp chiếu lệ.
Tôi rất cảm ơn lớp trưởng vì đã đứng ra tổ chức họp lớp cho mọi người có cơ hội gặp lại nhau nhưng tôi nghĩ từ năm sau, tôi sẽ không tham gia họp lớp nữa. Những buổi họp lớp như vậy thật quá vô nghĩa!