Thật không ngờ sau khi tôi gửi tiền mừng sinh nhật cháu trai chưa bao lâu thì
con dâu đã chuyển trả lại, kèm theo một câu khiến tôi đau lòng.

Vợ chồng tôi sinh được hai người con trai. Đứa lớn thì hiền lành, thật thà, ít nói

nhưng biết cách quan tâm người khác. Từ nhỏ, sau khi tan học thằng bé đã
biết giúp bố mẹ quét dọn nhà cửa, nấu ăn, cắt cỏ bò,… Nói chung, thằng bé
rất hiếu thảo và học lực cũng rất tốt.

Còn đứa út thì hoàn toàn trái ngược. Lúc mới sinh, sức khỏe của thằng bé yếu
nên vợ chồng tôi cưng chiều hết mực, sau này cũng thành thói quen khó bỏ.

Cũng chính vì được nuông chiều mà thằng bé chỉ biết chơi bời, quấy phá.Cách đây một thời gian, tôi đột nhiên bị đau ruột thừa và phải nhập viện. Khi
phẫu thuật, vợ chồng con trai cả đều đến, nhưng biết tôi đã qua cơn nguy kịch

thì chúng nó liền rời đi ngay. Còn vợ chồng con trai út, tôi phẫu thuật xong vài
tiếng mới thấy mặt chúng nó đến.

 

Tôi nằm viện mà hai đứa con không ai vào chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Đáng nói, cả 4 đứa con, gồm cả con trai lẫn con dâu, không đứa nào chăm
sóc mẹ lúc nằm viện. Chồng tôi tuổi tác đã cao, sao có thể túc trực cả ngày
lẫn đêm trong viện được chứ? ‘

Gọi điện cho con dâu út bảo vợ chồng nó vào viện chăm sóc mẹ thì con bảo
gia đình bận đi du lịch, vé đã đặt từ trước rồi nên không nỡ bỏ. Bất lực, tôi
đành gọi điện cho con dâu trưởng, nhưng con bé không kiêng nể mà nói
thẳng:
– Khi con ở cữ, mẹ có chăm sóc con được ngày nào không? Lúc nào mẹ cũng
chỉ biết đến vợ chồng chú. Lúc chồng con nằm viện, mẹ cũng chẳng thèm đếm
xỉa, giúp đỡ. Mẹ thà dồn tiền mua xe cho con út còn hơn cho con vay tiền.
Tính mạng của chồng con lúc đó đang ngàn cân treo sợi tóc mà mẹ vẫn ngó lơ,
vậy thử hỏi bây giờ mẹ có tư cách gì để nói con chăm sóc mẹ? Mẹ hãy gọi đứa


con út mẹ luôn yêu thương qua mà chăm, vợ chồng con vào thăm mẹ thế là
quý lắm rồi.
Tôi có thể hiểu tại sao con dâu cả lại nói như vậy, vì nó chẳng nói sai lời nào.
Bao năm qua, tôi không giúp đỡ được gì cho vợ chồng nó cả, chúng nó oán

trách cũng đúng thôi.
Nhưng vợ chồng con út thì khác, tôi dồn hết tiền tiết kiệm cho chúng nó xây
nhà, mua xe. Lúc con dâu út sinh nở tôi cũng ở bên túc trực ngày đêm. Ấy vậy
mà giờ tôi nằm viện, chúng nó lại không thèm chăm sóc người mẹ này. Nghĩ
đến đây, lòng tôi chợt lạnh đi, cũng biết ai tốt ai xấu. 

Nằm viện được 3 ngày, lướt mạng xã hội thấy con dâu cả đăng ảnh sinh nhật
cháu trai, lúc này tôi mới nhớ ra ngày sinh nhật của cháu. Tôi liền mạnh tay gửi
cho con dâu 10 triệu để mừng sinh nhật cháu, không quên gửi lời chúc.

Thực ra, mừng sinh nhật cháu là phụ, muốn con dâu cả nhìn thấy số tiền này

chồng nó vẫn lao vào viện ngay với tôi, chứng tỏ trong lòng chúng vẫn có
người mẹ này. Cho nên nhân sinh nhật cháu, tôi mới mừng khoản tiền lớn như
vậy mong con dâu cả xí xóa chuyện xưa cũ.
Nhưng điều tôi không ngờ là một lúc sau, con dâu cả lại chuyển tiền lại cho
tôi, rồi nhắn vỏn vẹn 5 chữ: “Con không cần, cảm ơn”.
Khi nhìn thấy 5 từ này, lòng tôi như bị dao cứa, nó đã hoàn toàn vẽ nên ranh
giới giữa tôi và con dâu cả. Đến lúc này tôi mới nhận ra mình đã làm tổn
thương con dâu cả quá nhiều, có lẽ con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Lòng tôi đau thắt khi nghĩ đến cảnh chỉ có hai vợ chồng già bấu víu vào nhau,
ốm đau không được các con thăm nom. Tôi phải làm sao để được vợ chồng
con trai cả tha thứ đây?