Bình thường nhà tôi chẳng ăn thế bao giờ nên đứa trẻ cũng không thích.

Con trai tôi 7 tuổi, hiện bé nặng 18kg. Nhìn qua thì cháu hơi gầy nhưng có điều phát triển chiều cao tốt lắm. Chính vì thế tôi không quan trọng cân nặng cho lắm. Quan điểm nuôi con của tôi là chỉ cần con phát triển chiều cao tốt và sự phát triển về mọi thứ ở mức trung bình là được.

Thế nhưng mẹ chồng tôi lúc nào gọi điện cũng nhắc đi nhắc lại chuyện phải tẩm bổ, chuẩn bị bữa ăn cho đứa trẻ cẩn thận để giúp con tăng cân một chút. Bà là người bảo thủ nên nói suông có vẻ không được, bà quyết tâm phải tự tay làm.

Ảnh minh họa

Minh chứng bằng việc mới tuần trước đây thôi, bà quyết tâm thu xếp công việc dưới quê lên ở nhà tôi 1 tháng để… cải thiện cân nặng cho thằng cháu nội. Những tưởng bà chỉ nói đùa, ai dè sáng sớm mới 7h khi cả nhà vừa bừng tỉnh giấc đã nghe tiếng mẹ chồng lạch cạch trong bếp. Bà đi từ quê lên đây hơn 150 cây số, có sẵn chìa khóa mở cửa vào nhà và bắt tay vào công việc luôn. Đó là chuẩn bị một bữa sáng tươm tất, đậm chất “quê hương” và bắt cả gia đình chúng tôi phải dùng bữa.

– Sáng sớm mẹ không ngủ được nên bắt chuyến xe sớm lên đây cho kịp giờ nấu ăn cho các con. Các con dậy ăn sáng đi cho đủ đầy, không thì thức ăn nguội lạnh hết. Từ mai mẹ ở đây, ngày nào mẹ cũng chuẩn bị 3 bữa cơm đầy đủ như thế này, chắc chắn thằng cháu của bà sẽ phát triển trông thấy cho mà coi. Rồi từ đó mẹ thằng nhỏ cứ thế mà thực hiện nhé.

Sau khi đánh răng rửa mặt và mặc quần áo, chúng tôi dắt nhau xuống phòng ăn để xem mẹ chuẩn bị những gì. Khá bất ngờ khi mới sáng sớm bà đã chuẩn bị 1 bàn thức ăn như cỗ cưới bao gồm cơm trắng, rau luộc, rau xào thịt, thịt kho trứng và trứng rán. Chưa kể có hoa quả tráng miệng đàng hoàng. Trong đó có món bà mang từ quê và cũng có món bà vừa nấu.

Ảnh minh họa

Khi tôi còn chưa kịp nói gì thì thằng con trai đã thảng thốt:

– Mẹ, sao hôm qua mẹ bảo sáng nay sẽ cho con ăn bánh mì kẹp thịt cơ mà, con không ăn cơm đâu. Sáng ra con không nuốt nổi.

Thấy con nói thế, tôi quay sang nói với mẹ chồng:

– Đúng vậy đó mẹ, mới sáng sớm mà đã ăn cơm như kiểu ở quê thế này thì khó nuốt lắm. Với cả ăn cơm thì cháu nó sẽ ăn rất lâu, muộn giờ đi học của cháu với của con mất. Vậy nên bữa sáng mẹ cứ để con và cháu ăn ở ngoài cũng được, trưa và tối chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà theo mẹ nấu.

– Như thế sao được, bữa sáng là bữa quan trọng nhất mà con lại để thằng bé ăn bánh mì thôi sao. Bảo sao nó cứ mãi không đủ chất, gầy thế kia.

Không để mẹ chồng nói thêm, tôi ngắt lời:

– Thôi mẹ ơi chuyện này tối con về rồi bàn sau nhé. Con đưa thằng bé đi học, ăn tạm cái gì bên ngoài đã mẹ nhé. Mẹ cứ dùng bữa đi, đồ ăn còn thừa mẹ bỏ vào tủ giúp con.

Ảnh minh họa

Nói xong tôi dắt thằng bé ra khỏi nhà ngay vì tôi biết có cố nài nỉ ở lại con trai tôi cũng không chịu ăn sáng kiểu này vì có lẽ từ nhỏ tới lớn con chưa ăn cơm sáng bao giờ.

Suốt cả ngày làm việc hôm đó, mẹ chồng nhắn tin cho tôi liên tục trách tôi làm mẹ mà quá lơ là chuyện ăn uống của con trai. Vậy mới khiến đứa trẻ gầy gò thiếu sức sống như vậy. Thế nhưng tôi lại thấy con mình hoàn toàn bình thường, tại sao mẹ chồng tôi cứ phải làm quá mọi chuyện lên thế nhỉ?