Tôi năm nay chỉ mới 30 tuổi nhưng đã làm dâu nhà chồng được 7 năm nay. 7 năm làm dâu không ngắn không dài, dù nhà bố mẹ chồng ở ngay sát vách nhà tôi nhưng phải nói rằng chưa bao giờ tôi nhờ vả được gì vào mẹ chồng cả. Ngay khi tôi mới về nhà chồng, bố mẹ đã gọi 2 vợ chồng tôi sang rồi bảo thẳng: “Lấy nhau về rồi, vợ chồng phải cùng bảo ban nhau làm ăn, chăm lo cho con cái chứ đừng hòng mà ỷ lại vào ông bà già này. Giờ ông bà đã dựng vợ gả chồng xong là hết trách nhiệm”. Khi thấy bố mẹ chồng nói vậy, nói thật lúc ấy tôi thấy ngại và sượng mặt lắm. Nhưng ngẫm nghĩ, tôi thấy lời bố mẹ chồng nói đúng. Nói chung chúng tôi không còn trẻ nữa nên phải tự lực cánh sinh, tự làm mà ăn và nuôi con.

Mẹ chồng trước không trông cháu giúp, giờ ốm gọi dâu về hầu: Con phải đi  làm kiếm tiền

Và kể từ thời điểm đó, đúng như bố mẹ chồng tôi nói, họ không tham gia gì vào cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi sống và làm việc như nào là tùy. Thậm chí khi 2 cháu lần lượt ra đời, ông bà cũng không trông được cháu dù chỉ 1 ngày. Mặc dù ông bà cũng chỉ ở nhà đi chơi, đi buôn, cafe với hội bạn. Khi các cháu lớn hơn, những lúc đột xuất bận đi đâu vài tiếng thì chúng tôi mới nhờ họ trông giúp. Và bố mẹ chồng cũng sẵn lòng.

Dù nuôi con vất vả khi vừa phải đi làm kinh tế vừa chăm con mọn nhưng tôi cũng chưa bao giờ trách cứ ông bà nội không trông cháu giúp. Bởi tôi cũng nghĩ, con mình thì mình phải có trách nhiệm. Trông cháu không phải là trách nhiệm của ông bà. Khi có đồ ăn ngon hay ngày lễ gì, tôi vẫn biếu bà tiền hoặc quà như bình thường.

Chuyện đang yên ả như vậy thì mới đây mẹ chồng tôi bị đột quỵ nhẹ. Bà liệt nửa người dưới nên phải nằm ở trên giường suốt. Ngày điều trị ở viện về, bố chồng tôi gọi con dâu con trai sang bảo phải thu xếp công việc để ở nhà chăm mẹ chồng. Chồng tôi thì vâng dạ bảo sẽ thu xếp. Còn tôi thì nói thẳng: Con phải đi làm kiếm tiền.

Thật ra mẹ chồng bị như vậy, tôi vẫn sẽ dành hết thời gian rảnh sang chăm sóc bà theo đúng như nghĩa vụ của nàng dâu. Nhưng bố chồng tôi còn khỏe hoàn toàn có thể đứng ra thay các con chăm sóc cho vợ mình. Còn chúng tôi phải đi làm để mà có tiền nuôi con chứ.

Hơn nữa, có 1 điều nói đi cũng phải nói lại là trước đây bà chẳng trông cháu cho nhà tôi. Mặc dù trông cháu không phải là trách nhiệm, mà là tình cảm. Máu mủ nhà mình, mình yêu thương thì mình ẵm bồng, không yêu thương thì sau này về già muốn cháu hỏi han, nhớ đến cũng khó, vì không có tình cảm với cháu. Ông bà coi bế cháu là trách nhiệm thì sau này con cháu cũng coi việc phụng dưỡng quan tâm ông bà là nghĩa vụ thôi. Đến lúc như mẹ chồng tôi nằm đó, cô đơn lủi thủi 1 mình thì đừng trách con cháu như chúng tôi. Chưa kể, các ông bà cứ khuyến khích con cháu sống độc lập thì không hề sai. Nhưng cháu cũng là cháu nội, là ruột thịt của mình. Chỉ có con dâu là người dưng trong gia đình. Vì thế, không có trách nhiệm với con dâu và cháu thì sau này già đi, đau yếu, thậm chí nằm một chỗ như mẹ chồng tôi cũng đừng đòi hỏi “người dưng” như chúng tôi có trách nhiệm.

Cuối cùng, dù nhà có bố mẹ đau yếu và nằm đó nhưng vợ chồng trẻ lại có con nhỏ, kinh tế chưa vững được. Vì thế các con vẫn phải đi làm để lo tập trung kinh tế. Như vậy cũng mới có điều kiện phụng dưỡng cha mẹ sau này chứ.