Ngày hôm qua, đang trong giờ làm việc, bất ngờ chị dâu gọi điện nói đau bụng dữ dội, muốn tôi đưa vào viện gấp. Chẳng hiểu sao chị không gọi anh trai tôi mà lại gọi cho em chồng. Có lẽ vì chị dâu sợ tốn kém tiền nên không muốn đi taxi đây mà. Tôi đang rất bận công việc nhưng vẫn không dám từ chối chị dâu, vì sợ chị lại cho rằng em chồng nhỏ mọn.
Một tháng nay không gặp chị dâu, nhìn da xanh xao và ốm lắm. Hai chị em đi được một đoạn, chị bảo tôi đến ngân hàng, không đi bệnh viện. Tôi có thắc mắc nhưng chị không nói gì nữa và đành phải nghe theo.
Khi hai người đã ngồi yên ổn trong xe, chị nói tháng trước đi khám bệnh định kỳ, chị phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Sau khi anh tôi biết chị bị bệnh, chẳng sống được bao lâu nữa, đã khai thật với chị dâu là có một đứa con riêng bên ngoài. Mong chị tha thứ cho lỗi lầm của anh ấy.
Bố mẹ chị dâu đã lớn tuổi, có đưa số tiền đó cho họ, rồi tương lai 2 con của chị cũng bấp bênh. Hai người anh trai của chị ấy không đáng tin cậy nên không dám giao tiền. Chị bảo chỉ tin tưởng mỗi tôi. Chị nói tôi là người có đạo đức, chín chắn và rất thương các cháu. Chị đặt tất cả niềm tin vào tôi.
Chị bảo số tiền đó là do chị vất vả làm ra, chồng không hề biết nên tôi không phải áy náy với anh trai. Chị bảo sau khi mất, chắc chắn anh tôi sẽ đưa mẹ con người phụ nữ kia về sống, các cháu sẽ rất khổ. Chị muốn tôi hãy rước các cháu về sống cùng và nuôi bọn chúng khôn lớn thay chị.
Lời chị nói như thể là lời trăng trối trước lúc mất vậy. Tôi mới 28 tuổi, chưa có người yêu, sao có thể nuôi 2 cháu được? Tôi đâu có tốt nhiều như chị dâu nghĩ?
Tôi thật sự không biết phải làm sao nữa mọi người ạ?
(Xin giấu tên)