Trong tình cảnh này tôi có nên chiến đấu lại những kẻ vô đạo đức và chà đạp lên danh dự của mình như thế không? 

Nhà chồng tôi chỉ có hai anh em trai. Chồng tôi sinh năm 90 còn tôi sinh năm 93 – bằng tuổi với em trai của chồng. Hồi tôi lấy chồng cũng là gần lúc chú út kết hôn cùng một người phụ nữ trẻ tuổi, mới chỉ sinh năm 95 thôi.

Tất cả 4 người chúng tôi còn trẻ, tuy đã ổn định về công việc song khoản tiền dành dụm chưa được bao nhiêu nên hẵng còn phải ở nhờ nhà của bố mẹ chồng. Tất nhiên việc này chẳng dễ chịu chút nào, bởi lẽ vợ chồng tôi, vợ chồng chú út còn sống cùng với hai phụ huynh khiến cho cuộc sống đôi lúc hơi ngột ngạt.

Lấy chồng tính tới nay là 3 năm rồi nhưng tôi vẫn chưa có thai. Nhiều lần thử que hụt, tưởng là tin hỷ đến nào ngờ cuối cùng vẫn là gương mặt thất vọng của cả tôi và chồng. Ấy vậy, em dâu chỉ lấy chồng hơn một năm là đã có con, thậm chí là con trai.

Nói đến đây, chắc mọi người cũng không bất ngờ khi tôi thú nhận là tôi phải làm hết mọi việc nhà đúng không? Thật ngang trái và phũ phàng, nhưng đó là sự thật. Người chưa có con trong cái nhà này lúc nào cũng khổ hơn. Tôi cũng có đi làm ở công ty nhưng cứ hễ về nhà là lại lao ngay vào bếp. Một ngày của tôi sẽ là như thế này: Sáng dậy sớm mua đồ ăn sáng cho cả nhà rồi giặt quần áo thì mới đi làm. Buổi trưa lại về sớm một chút (công ty tôi ở gần nhà), nấu cái gì đó qua loa cho bố mẹ chồng ăn thôi vì chồng tôi và hai em ăn luôn ở cơ quan. Đến chiều 4 rưỡi tan ca ghé qua chợ mua đồ ăn thức uống và về nhà lại lao vào bếp. Tối cũng chỉ có một mình tôi lau dọn, rửa bát.

Ông bà thông gia nhà em dâu đến chơi lúc tôi đang rửa bát, không ngờ họ buông một lời cay nghiệt khiến tôi nghẹn đắng muốn đập tan mâm - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ.

 


Nhiều lúc chạy đôn chạy đáo việc nhà, quả thực tôi cũng mệt lắm chứ. Nhưng em dâu cũng là phụ nữ mà chẳng biết san sẻ cho tôi chút nào. Hồi cô ấy chưa có con thì lấy lý do tăng ca mệt mỏi, tới lúc sinh rồi thì lại viện cớ chăm con vất vả không có thời gian đụng tay đụng chân vào dăm ba việc lặt vặt. Tôi cũng chẳng dám nhờ chồng tôi phụ giúp vì sống cùng bố mẹ anh ấy, nhỡ đâu ông bà bảo tôi vô dụng và hành hạ chồng thì còn tệ hơn nữa.

Sống trong nhà mà chẳng khác gì ô sin, tôi thực sự rất mệt mỏi! Nhưng mọi người biết sao không, điều tuyệt vọng hơn là chẳng ai hiểu cho tôi, thậm chí sau lưng còn mưu tính với tôi…

Hôm trước, khi đang rửa bát ở trong bếp, cả nhà ra ngoài phòng khách uống trà ăn hoa quả. Một mình tôi vật lộn với nồi lẩu to đùng và một đống bát đũa. Lúc đó hai ông bà thông gia bố mẹ của em dâu tới chơi. Họ có cầm theo một túi quà và chào hỏi niềm nở, tới nỗi tôi ở tận trong bếp mà vẫn nghe thấy tiếng.

Ông bà thông gia nhà em dâu đến chơi lúc tôi đang rửa bát, không ngờ họ buông một lời cay nghiệt khiến tôi nghẹn đắng muốn đập tan mâm - Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ.

 

Tôi có nghe thấy hai ông bà ấy nói nhớ cháu nên sang thăm. Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói cho tới lúc bà thông gia vừa bồng cháu vừa cất lời:

“Ôi thằng cún con của bà nhìn cưng quá. Mai này lớn lên giỏi giang giàu có rồi cho ba mẹ ông bà nội ngoại được nhờ nhé! Chưa biết chừng cháu bà còn làm đích tôn của dòng họ này luôn ấy chứ nhỉ!”

Tới đây thì tôi đã rùng mình, nhưng chưa hết, bà ta còn nói với mẹ chồng tôi:”Ơ thế con H. chưa có thai à, chết dở. Lấy chồng 3 năm rồi chứ còn ít gì đâu? Anh chị xem thế nào bảo cháu đi khám bệnh viện xem nguyên nhân là gì để còn tìm cách chứ. Nhỡ vô sinh thì sau này chắc phải hối hận lắm đấy… Hay là bận công bận việc gì ghê gớm mà chưa đẻ nhỉ, bọn trẻ thời nay lạ thật đấy.”

Đứng ở trong bếp, dù tiếng nước xè xè to nhưng tôi vẫn nghe được từng lời bà ấy nói. Chồng tôi chẳng lên tiếng chút nào. Anh ấy hiền lắm nên chắc không dám cãi lại người lớn tuổi. Nhưng tôi thì cực kỳ phẫn nộ. Tôi muốn đập tan mâm bát đũa bên cạnh. Tôi cay cú, ghen tỵ với em dâu. Và tại sao đang yên đang lành bà thông gia lại phải chọc ngoáy như thế cơ chứ? Chẳng nhẽ ở nhà này tôi chưa đủ khổ sao, hay bà ấy muốn nhân cơ hội này nâng con gái mình lên tận mây xanh?

Mọi người thử xem, giờ tôi nên xử trí như thế nào đây?