Mấy ngày gần đây, tôi mất ăn mất ngủ. Cứ nghĩ đến các con là lại đau lòng. Bây giờ mẹ đang còn sống mà chúng đã như này rồi. Chẳng biết mai kia khi mẹ khuất núi, chúng sẽ đối với nhau ra sao, có còn nghĩ tới tình anh em máu mủ ruột già hay không.

Tôi có 3 đứa con, 2 trai, 1 gái. Ngày xưa vợ chồng tôi cũng lấy nhau và đi lên từ bàn tay trắng. Sau nhiều năm làm ăn cực khổ, bôn ba lên thành phố mưu sinh, cuối cùng chúng tôi cũng có nhà, có xe. Các con tôi lớn lên được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, chu đáo nhất. Vì thế con nào cũng thành đạt. Đi ra ngoài, nhìn vào cuộc sống của tôi, ai cũng trầm trồ khen hai vợ chồng khéo nuôi con.

Khi các con tôi đều đã có gia đình riêng và đều có nhà riêng thì ông nhà tôi qua đời vì bạo bệnh. Khổ thân, lúc không phải lo nghĩ thì lại chẳng được sống mà hưởng phúc từ con cháu. Bản thân tôi cũng vì việc chồng qua đời mà cuộc sống bị đảo lộn nhiều. Tôi sống cô độc trong căn nhà cao tầng 1. Thỉnh thoảng cuối tuần, các con cho các cháu về nhà chơi. Còn những ngày thường, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà và trồng thêm ít rau cỏ cho có thú điền viên.

Nhiều người khi đến tuổi thì yêu cầu các con chu cấp tiền cho mỗi tháng. Riêng tôi, vì có kinh tế nên mỗi tháng tôi chẳng cần các con nào phụ giúp. Đặc biệt, khi các con lấy vợ ở riêng, con nào tôi cũng mua cho mảnh đất gần 100m2 rồi xây cho cái nhà to chẳng khác gì biệt thự. An cư lạc nghiệp, tôi không chỉ lo nơi ăn chốn ở mà công việc của con trai, con dâu, con gái, con rể tôi cũng chạy vạy, xin xỏ cho vào những nơi ổn định mà lương khá nhất. Giờ, các con chỉ làm mà ăn và phát triển kinh doanh.

Tôi những tưởng đã lo liệu như vậy cho các con là đã có thể yên tâm để sống những ngày cuối đời. Về căn nhà đang ở, tôi tính để lại để mai này cho các con lo hương hỏa gia đình và tổ tiên. Còn mảnh đất 500m2 bây giờ trị giá 20 tỷ, tôi sẽ bán đi để lấy tiền này dưỡng già hoặc vào viện dưỡng lão. Con cái đứa nào cũng được cho phần rồi, chúng có muốn trách mẹ cũng không được. Nhà người ta còn yêu cầu con phải làm việc này việc khác. Tôi đây gần 60 tuổi vẫn nặng lòng với con, như thế là quá tuyệt vời còn gì nữa.

Đáng lẽ các con sẽ phải ủng hộ quyết định bán đất để dưỡng già của tôi. Đằng này, khi bàn bàn việc bán mảnh đất kia để tôi lấy tiền dưỡng già hoặc vào viện dưỡng lão ở cho vui vì thấy các con cháu quá bận rộn thì không nhận được sự đồng ý của cả 3 con. Con trai, con dâu, con rể, con gái đều chỉ đồng tình giữ mảnh đất đang ở lại để lo hương khói gia tiên. Và tôi sẽ ở trên mảnh đất này đến lúc mất.

Riêng mảnh đất kia thì chúng không đồng ý để tôi dưỡng già. Con cả của tôi lên tiếng:

“Đất ấy giá trị mấy chục tỷ, mẹ giữ nhiều tiền thế làm gì. Bây giờ tốt nhất là mẹ cứ bán đi, chia làm 4 phần gồm 3 phần của 3 con và mẹ 1 phần. Mẹ già rồi, cần gì tiền. Mai này mà đau ốm thì chúng con chia nhau chăm sóc, khỏi phải lo phòng thân”.

Các con cũng không cho tôi được vào viện dưỡng lão. Chúng bảo vào đó vừa tốn kém, lại không đầm ấm. Ai lại vẫn có con cháu đàng hoàng, sao mẹ lại nghĩ vớ nghĩ vẩn. Vào viện dưỡng lão chỉ có những gia đình hoàn cảnh neo đơn, không con cái mới vào thôi. Chưa kể người ngoài nhìn vào họ lại đánh giá các con, như thế khó coi lắm.

Nghe các con nói vậy mà tôi thấy buồn lòng quá. Đúng là các con tôi còn trẻ nên nghĩ ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân chứ chẳng yêu thương hay quan tâm gì đến người mẹ này cả. Hình như đứa nào cũng muốn bòn rút tài sản của tôi đến hết. Giờ tôi đang khỏe mạnh, có tiền, có tài sản nên chưa xảy ra tranh chấp gay gắt và cũng chưa có bi kịch thật sự. Nhưng khi nói dại, vài năm nữa yếu rồi, tôi phải phụ thuộc vào sự chăm sóc của các con thì có lẽ lúc ấy gia đình tôi chắc chắn sẽ lục đục và bất hòa ghê lắm. Thật sự tôi chẳng tiếc tiền cho các con, nhưng tôi cho các con như vậy cũng đã đủ rồi. Tôi nghĩ, tiền trả cho dịch vụ chăm sóc ở nhà dưỡng lão sẽ tốt hơn là chia hết phần còn lại cho con cháu để rồi lúc tôi không còn gì, già yếu bệnh tật thì bị con cái trở mặt. Lúc ấy mới sẽ ân hận và đau khổ.

Vì thế, mặc kệ sự ngăn cản quyết liệt của các con, tôi vẫn quyết định sẽ bán mảnh đất kia đi để giữ chặt tiền mà phòng cái thân già này về sau. Sau đó, tôi sẽ tìm viện dưỡng lão nào chất lượng tốt mà vào sống cuối đời. Có tất cả 6 đứa con cả con dâu con rể, con nào tốt, nghĩ đến mẹ thì đến thăm, còn không thì thôi. Tôi quyết làm vậy liệu có đúng không mọi người?post-image