×

Gọi điện cho em dâu dến thử váy cưới mãi không được, tôi đến tận nhà tìm thì cảnh tượng k-inh h-oàng hiện ngay trước mặt: Không biết cô em dâu quý hóa còn định giấu đến bao giờ

Em dâu tương lai của tôi trông xinh xắn, ngoan hiền nhưng đằng sau vẻ đẹp đó thì một lời khó nói hết.

Ba mẹ tôi sinh được 2 người con. Tôi năm nay 32 tuổi, em trai kém tôi gần 10 tuổi, tốt nghiệp đại học gần 2 năm. Trong mắt bố mẹ, tôi thuộc loại “quá lứa lỡ thì”, giục lấy chồng mãi chẳng được, nên mọi hy vọng bế cháu bố mẹ đều đặt lên em trai.

Hôm Quân (em tôi) về thưa chuyện với gia đình rằng muốn lấy vợ, bố mẹ tôi bất ngờ nhưng cũng vui lắm. Bởi Quân ra trường, chưa tiết kiệm được là bao. Hơn nữa, em tôi mới yêu đương gần 3 tháng nay! Tuy vậy, bố tôi cũng vui vẻ bảo Quân dẫn bạn gái về ra mắt.

Ngày Thảo sang chơi, tôi rất có cảm tình. Thảo kém em tôi 2 tuổi. Ấn tượng của tôi về em dâu tương lai đúng kiểu “xinh, ngoan, hiền”. Cô bé trông như hotgirl, nói năng lễ phép, đon đả. Lần 2, lần 3… gặp Thảo sang chơi, tôi vẫn có ấn tượng như vậy. Thiết nghĩ em trai nom vậy mà có mắt nhìn. Bố mẹ tôi cũng ưng nên giục 2 đứa cưới nhanh cho 2 người sớm có cháu bế!

Vì Quân và Thảo còn quá trẻ nên mẹ giao trách nhiệm cho tôi lo đám cưới của 2 đứa. Tôi cũng vui vẻ vì có mỗi thằng em trai. Lựa theo sở thích của 2 đứa, tôi giới thiệu cho chúng mấy studio chụp ảnh cưới có tiếng ở Hà Nội. Xem mãi, 2 đứa mới quyết định chọn 1 studio trên phố. Mới ra trường, không có nhiều tiền nhưng 2 cô cậu “ăn chơi” lắm, chọn gói chụp ảnh đắt nhất ảnh viện áo cưới, vừa đi chụp ảnh vừa đi dã ngoại. Thôi thì tôi cũng chiều lòng, chi phí chụp ảnh tôi nhận lo cho, coi như quà mừng cưới trước cho 2 đứa!

Ấy thế mà Quân và Thảo chẳng trân trọng. Buổi sáng hôm đó, studio gọi điện cho tôi bởi không liên lạc được với 2 đứa. Tôi cũng gọi đến cháy máy mà không đứa nào bắt máy. Vì đang ở công ty, lại gần chỗ Thảo thuê trọ (địa chỉ tôi được em dâu tương lai cho trước đó), nên tôi quyết định qua nhà em xem sao.

Chẳng khó để tôi tìm được phòng của Thảo, tuy nhiên, tôi phải gõ cửa đến 3-4 lần mới có tiếng vọng ra, giọng đầy ngái ngủ: “Anh đến sớm thế, không để cho người ta ngủ gì cả”. Tôi liếc đồng hồ trên tay, gần 10h30 phút rồi, vẫn còn ngủ ư?

Thảo mở cửa, nhận ra đã nhầm tôi với Quân, em ái ngại xin lỗi. Tôi cũng ậm ờ vui vẻ, nhưng câu chuyện phía sau khiến tôi ám ảnh về Thảo!

Sáng ngủ dậy chưa trang điểm, quần áo xộc xệch, trông em chỉ được 5,6 phần so với mọi ngày. Chưa hết, bước vào trong phòng, ôi chao… bẩn khiếp! Tôi như đứng giữa bãi rác của cả chung cư này! Căn phòng 20m2 ngổn ngang vỏ kẹo, vỏ bim bim, bắp rang bơ, cốc trà sữa đã uống hết từ bao giờ, hoa quả ăn dở…

Thảo lại ái ngại: “Mấy nay trên công ty em bận quá, em chưa có thời gian dọn nhà, chị thông cảm giúp em nhé”. Rồi Thảo kéo tôi ngồi xuống giường. Chiếc giường 2m vuông là chỗ sạch nhất trong căn phòng, còn lại thì… Tôi rùng cả mình khi dưới chân, chỗ tôi ngồi có mấy miếng táo cắn dở bị mốc đen, mốc vàng lên. Mấy con giòi béo đang bò ngang dọc. Cách đó 1 gang tay, mấy gói bim bim đang là tiệc liên hoan ngọt của đàn kiến và ruồi.

Một lần đột xuất đến nhà em dâu tương lai, tôi choáng váng vì tưởng đến nhầm bữa tiệc của những loài côn trùng và giòi bọ - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Đã thế, quần áo của Thảo nhiều nhưng vất xuôi vất ngược đầu giường, cuối giường. Chẳng biết cô nàng mặc từ bao giờ, nhưng gom lại chắc cũng được 1 mẻ chật máy giặt! Thấy tôi đang để ý, Thảo vơ nhanh đống quần áo rồi bỏ vào chậu, đá nhanh vào gầm giường để khuất tầm mắt của tôi.

Sang nhà tôi, em hay kể chuyện việc tự nấu cơm mang đi làm để tiết kiệm chi phí. Ấy thế mà tôi để ý trong nhà không hề có bếp, bát đũa. Thay vào đó là mấy vỏ hộp thức ăn sẵn, ruồi giấm bâu đen, lúc nhúc nom gớm. Một vài sợi mì tôm trong đó đã khô đét từ bao giờ!

Tôi hỏi Thảo: “Dạo này bận quá không nấu ăn được à, ăn ngoài không đảm bảo đâu”. Cô bé vô tư: “Vâng, sau này đành nhờ mẹ chồng chăm thôi ạ”.

Đúng lúc ấy tôi cũng đã liên lạc được với Quân. Em trai đang ở dưới chân tòa nhà chờ chúng tôi. Tôi giục Thảo. Cô nàng vội vàng vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Tôi để ý, tuýp thuốc đánh răng cũng đã trơ vỏ bao giờ. Cố nặn ra ít kem ít ỏi trong tuýp mà không được, Thảo chẳng buồn đánh răng nữa, em súc miệng 2 ngụm nước thế là xong! Đưa tay với chiếc khăn treo trên trường, Thảo quệt ngang mặt rồi chạy ra niềm nở với tôi: “Đi thôi chị ơi”.

Nhân cớ đó, tôi nhanh chân thoát ra khỏi căn phòng vừa ẩm mốc, vừa mùi rác khó chịu đến váng đầu…

Tối đó, tôi đưa cho mẹ những tấm ảnh tôi lén chụp ở nhà Thảo. Chả phải nói nhiều, ba mẹ tôi thất vọng lắm, nhưng Quân vẫn một mực bênh: “Em vẫn muốn lấy Thảo, em chỉ yêu mình Thảo thôi. Không lấy được cô ấy, em đi tu”.

Ôi tôi chẳng hiểu hội trẻ này nữa. Tôi cũng đi làm, cũng bận bịu, cũng lười cũng nhác mà không đến mức bẩn như vậy. Đã thế còn bênh nhau, nói rằng sau này về ở cùng với bố mẹ không cần lo. Tôi cũng thất vọng về một số bạn nữ trẻ tuổi bây giờ. Các em gái hễ cứ ra đường là trông như hotgirl, lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan hiền, sạch sẽ còn đằng sau thì… sốc toàn tập.

Vấn đề đau đầu của gia đình tôi bây giờ là khuyên Quân thế nào, chứ nhà tôi không chấp nhận được con dâu sống bẩn như thế. Nhưng Quân một mực không chịu. Mọi người giúp tôi phải khuyên Quân thế nào?

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinupdate247.com - © 2024 News