gày trước yêu nhau thì tôi nghĩ quan trọng nhất là chồng mình. Thế nhưng về chung sống với bố mẹ chồng, em chồng tôi mới thấy nhầm. Đúng là chồng là yếu tố tiên quyết, nhưng khi ngày ngày phải va chạm với những người thân khác nữa thì mọi chuyện không đơn giản.

Hân – em chồng tôi hiện đang học năm hai đại học. Con bé cũng đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, mua sắm vì nói thật, gia đình tôi chỉ ở mức trung bình. Mặc dù mẹ chồng cũng chiều con gái nhưng Hải cũng muốn Hân học cách tự lập, va chạm nhiều hơn. Vậy nên anh đề nghị bố mẹ không được cho tiền tiêu vặt để con bé tự bươn trải.

Nó làm thêm cũng không quá vất vả, tùy hôm mà 8-9h tối sẽ về. Khi đó, cả gia đình đã cơm nước xong xuôi, phần riêng đồ ăn để con bé về thì quay lại. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng bàn nếu như nó ăn xong rồi tự giác dọn dẹp. Đằng này, Hân để nguyên mọi thứ lanh tanh bành trên bàn ăn như thế khiến tôi nhiều phen bị mẹ chồng mắng oan. Thế là 10-11h đêm tôi lại lọ mọ đi dọn thay phần cô em chồng.

Tôi nói Hải, anh cũng nhắc nhở em gái nhưng đôi ba hôm rồi đâu lại vào đấy. Mẹ chồng cũng bênh con gái ra mặt, bảo tôi thấy bừa bộn thì dọn dẹp đi, kêu ca gì: “10h tối con đã ngủ đâu, ra ngoài rửa giúp em chút chết ai”. Thật sự ngang ngược không đỡ được.

Hải cằn nhằn nhiều thì mẹ chồng cũng quay ra cạu, bà bảo: “Thôi, con hộ nó 1 chút đi, đợi khi tâm trạng con bé tốt lên mẹ sẽ nói. Dạo này công việc của nó có vẻ vất vả, mặt xanh xao, cứ buồn thỉu thiu ấy”.

Em chồng ăn sau lại không chịu dọn mâm, tôi nhắc nhở thì bị mắng ngược và chiêu độc khiến ả răm rắp nghe lời-1
(Ảnh minh họa)

Chán, tôi chẳng buồn nói nữa. Chẳng lẽ tôi thì không áp lực công việc, không mệt mỏi sao? Tuy nhiên, chồng đã ra mặt mà còn thế, tôi chẳng buồn đôi co làm gì. Đành nhịn một chút cho nhà cửa yên ổn.

Gần đây, tôi đang bầu bí nên nghén ngẩm. Thậm chí tới ăn tôi cũng chẳng thiết, người không có tí sức lực nào. Mẹ chồng cũng tốt, bảo chuyện cơm nước để bà lo. Nhưng dù bà tâm lý với con dâu thế nào thì vẫn phải xếp sau con gái. Những việc lặt vặt như mang đồ ra máy giặt, lau bàn, rửa bát, tưới cây… vẫn do tôi đảm đương. Cũng chẳng vấn đề gì nếu như em chồng của tôi không ỷ nại tới mức mâm cơm tối muộn nó cũng để lại.

Và tối hôm ấy, cô em chồng lại về ăn sau cùng. Như một thói quen, con bé lại để mọi thứ, thậm chí còn chẳng thèm xếp bát đũa lại cho gọn gàng. Hơn 10h, tôi ra ngoài bếp lấy nước ấm thấy thế thì gọi Hân lại nhắc nhở. Nó gào mồm lên bảo: “Cứ để đó, mẹ bảo mai mẹ rửa cho em”.

“Lần nào cũng là chị rửa chứ mẹ đâu có rửa? Em cũng lớn rồi, ăn xong tự rửa mấy cái bát đi” – Tôi bảo nó.

Nào ngờ mẹ chồng cũng từ trong đi ra, nghe tôi nói thế lại nghĩ con dâu bắt nạt con gái. Bà trách ngược tôi: “Bao nhiêu việc lớn việc bé trong nhà mẹ làm cho rồi, giờ rửa bát cho em mà cũng khó thế à? Thôi, không làm được thì để đấy, bà già này lo”.

Tôi vô cùng khó chịu với sự chiều con thái quá của mẹ chồng. Đúng lúc ấy, Hải đi ra. Chứng kiến sự việc ấy, anh bảo: “Đi phục vụ thiên hạ được mà về có mấy cái bát cũng không dọn được thì từ mai ăn ngoài nhé! Nói trước đấy, tối mai anh ra kiểm tra mà thấy còn tình trạng mâm bát lanh tanh bành thì anh sẽ đổ sạch đồ đi đấ.

Mẹ nữa, vợ con đang bầu bí, việc nhà vẫn làm đấy thôi. Riêng việc phục vụ con bé cỡ này thì chịu.”

Mẹ chồng chẳng bênh nổi con gái nữa. Hân tuy bực bội nhưng cũng tự bê đi rửa. Và từ sau hôm đó, nó em chồng chẳng chăm hơn nhưng ít nhất biết tự dọn đồ mình bày ra. Còn việc chồng tôi lên tiếng đương nhiên chúng tôi cũng bàn cả rồi. Chúng tôi biết là em chồng lười nhưng tiết kiệm, cứ đánh vào kinh tế nó mới nghe.