Tôi không thể tin được rằng mình đã phải chịu đựng những điều này. Cảm xúc trong tôi lúc này đang dâng trào, từ bực bội, thất vọng đến tức giận, tất cả đều vì mẹ chồng của tôi.

Năm nào cũng vậy, cứ đến kỳ nghỉ hè, câu chuyện về việc cho con về quê nội lại khiến tôi đau đầu. Tôi biết tính mẹ chồng tôi, bà không thích trông cháu. Bản thân tôi cũng không muốn phiền bà, vậy mà suốt nhiều ngày, bà cứ giục giã, thậm chí là gọi điện lên nói nếu tôi không cho cháu về thì bà sẽ lên đón bằng dược. Tôi đành phải gật đầu, dù trong lòng không muốn.

Cho con về quê với bà mà đến lúc xem camera muốn "phát điên", về tận nơi nghe hàng xóm nói mới ứa lòng - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Trước khi con về với bà, tôi đã dặn dò bé thật kỹ, từ việc ăn uống, giấc ngủ đến cách ứng xử với người lớn. Tôi cũng nói với con rằng, nếu buồn hay cần gì thì cứ gọi cho ông bà ngoại (cách đó 3km), sẵn sàng qua đón bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay ngày đầu tiên, tôi đã cảm thấy lo lắng khi gọi điện cả ngày không liên lạc được, mãi tới tối muộn mới có tin tức. Bà nội nói con tôi được cho lên nhà bác (chị gái của chồng tôi) chơi. Tôi cố gắng an lòng, nhưng trong thâm tâm, tôi biết có điều gì đó không ổn.

Ngày hôm sau, tôi dùng điện thoại của chồng để kiểm tra camera an ninh trong nhà và thấy chỉ có mình mẹ chồng, không thấy cháu nội lẫn cháu ngoại đâu cả. Rồi tôi gọi điện cho chị chồng, chị đang ở chỗ làm. Hóa ra vợ chồng anh chị đều đi làm cả để 3 đứa trẻ ở nhà trông nhau.

Tức không chịu nổi, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với chồng. Tôi bảo rằng, bà không thích trông cháu còn cứ bắt cháu về rồi không hề có trách nhiệm. Chồng tôi cũng hiểu tính mẹ nên cố gắng an ủi và khuyên rằng đằng nào cũng nghỉ hè, gọi ông bà ngoại đón cháu sang chơi một tuần rồi đưa lên sau.

Cho con về quê với bà mà đến lúc xem camera muốn "phát điên", về tận nơi nghe hàng xóm nói mới ứa lòng - Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Nhưng gọi cho ông bà ngoại mới biết, ông bà gọi bà nội nhiều lần không nghe máy, đến nhà thì cửa khóa trái. Ngay tối hôm đó, mẹ chồng tôi gọi điện lên than thở rằng mấy ngày nay trời nắng nóng, huyết áp bà tăng cao không chịu nổi nên bà để các cháu ở nhà chị tôi. Nghe lời giải thích ấy tôi vẫn ấm ức vô cùng, không biết bao nhiêu phần là thật.

Cũng là có lý do hợp lý, tôi quyết định hôm sau sẽ bắt xe về sớm để đón con. Khi về đến nhà, không thấy bà đâu, tôi lại nghe hàng xóm kể chuyện. Hỏi han sức khỏe của bà, người ta bảo: “Ngày nào bà ấy chả lượn lờ, tập thể dục hai lần, đi chơi suốt chứ có mấy khi ở nhà đâu”. Lòng tôi như lửa đốt, vừa tức giận vừa lo lắng cho con mình.

Tôi không hiểu tại sao mẹ chồng tôi lại làm như vậy. Sao bà không thể nói thật với tôi, bà nói dối như thế để làm gì, hay bà sợ hàng xóm người ta hỏi han nhiều? Tôi không trách việc bà không muốn trông cháu nhưng tôi cần sự thẳng thắn rõ ràng chứ không phải kiểu cư xử của bà. Tôi nên làm gì đây, liệu chồng tôi có tin câu chuyện vừa rồi?