Trời ơi, tôi choáng váng vì mức độ mặt dày của chị Ngọc và cả chồng tôi nữa.
Chào mọi người, tôi chính là tác giả của bài viết: Hai mẹ con chị hàng xóm tối nào cũng qua ngủ nhờ, chịu hết nổi, tôi định cấm họ thì chồng đùng đùng phản đối.
Thú thật, không phải tôi không thương người, không muốn giúp đỡ người khác, mà chẳng qua ngày nào cũng bị như vậy khiến tôi rất khó chịu. Nếu mọi người ở trong hoàn cảnh của tôi, hàng xóm qua nằm dưới sàn nhà cả buổi tối, khuya mới chịu đứng lên đi về, thì ai chẳng bực tức. Sinh hoạt đảo lộn, chưa kể nhiều việc vợ chồng muốn bàn bạc cũng phải hoãn lại vì không muốn chuyện riêng tư bị người ngoài biết được. Thế mà chồng không hiểu, cứ trách móc tôi lòng dạ ích kỷ hẹp hòi. Thế nên cuối cùng tôi quyết định phải mạnh tay.
Tôi nói với chồng nếu không đuổi hai mẹ con chị hàng xóm về từ sớm thì tôi sẽ về nhà bố mẹ đẻ ngủ sớm để đảm bảo sức khỏe. Thế mà tối đó, chồng vẫn để mặc hai mẹ con chị Ngọc ở nhà tới 11 giờ đêm. Giận chồng nên cả đêm đó và ngày hôm sau, tôi không hề nói một câu nào với chồng. Thậm chí buổi sáng đi làm cũng lầm lì đi một mình. Chồng biết tôi giận nhưng anh lại cau mày bảo rằng việc cỏn con cũng giận, tôi làm người lớn kiểu gì mà ganh với cả đứa trẻ con!!!
Buổi chiều tan làm, tôi về thẳng nhà bố mẹ đẻ. Nhưng lúc ăn cơm xong, hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau, mẹ bảo tôi dại, tôi đi như thế thì khác gì tạo điều kiện cho chồng và hàng xóm thậm thụt nảy sinh tình ý với nhau. Thực ra, tôi làm vậy, mục đích là muốn xem nếu tôi không có ở nhà, chị Ngọc có cho con sang nhà tôi không?
Quá ức chế, tôi chỉ thẳng tay đuổi chị Ngọc ra khỏi phòng và cấm chị sang nữa. (Ảnh minh họa)
Nằm một lát thấy đã gần 10 giờ tối mà không sao ngủ được, tôi sốt ruột nên chào bố mẹ rồi ra về. Tôi tắt máy xe từ đầu ngõ, dắt bộ vào vì không muốn ồn ào làm những người khác mất ngủ. Về tới nhà đã 11 giờ đêm mà tôi vẫn thấy chị hàng xóm và đứa bé đang ở nhà mình. Trời ơi, tôi choáng váng vì mức độ mặt dày của chị Ngọc và cả chồng tôi nữa. Vợ đi vắng mà chồng vẫn mở cửa cho một phụ nữ vào phòng, dù có đứa bé nhưng nó mới 2 tuổi lại ngủ say thì biết cái gì đâu. Chồng tôi và chị Ngọc có làm gì thì cũng chẳng ai hay biết.
Quá ức chế, tôi chỉ thẳng tay đuổi chị Ngọc ra khỏi phòng và cấm chị sang nữa. Chị Ngọc mắt rưng rưng muốn khóc nhưng rồi tự ái ôm con về. Chồng thì trách tôi chuyện bé xé ra to, làm mất lòng láng giềng, khiến những người khác chê cười.
Giờ tôi và chồng “chiến tranh lạnh”, ai cũng cho mình đúng, chẳng ai chịu nhận sai và cũng chẳng ai chịu nhún nhường. Tôi thì muốn làm triệt để một lần để chồng từ nay về sau bớt thói cả nể. Chồng thì trách tôi sống ích kỷ, chanh chua, đanh đá…
Giờ không làm lành thì không khí trong gia đình nặng nề, mà làm lành thì tôi lại phải xin lỗi trước sao?