Lúc bà ra đến cửa, vợ tôi bỗng chạy theo dúi vào tay mẹ bọc đồ to tướng. Tôi nóng mặt nghĩ vợ lại gói ghém gì đó cho mẹ mang về quê.

Vợ tôi vừa sinh được 1 tháng. Mẹ tôi dưới quê hay ốm đau, bà chỉ lên thăm con cháu hai hôm rồi về. Suốt một tháng qua đều là mẹ vợ ở lại chăm con gái và cháu ngoại. Hết một tháng, cô ấy đã khỏe hơn nên bà về quê còn lo việc đồng áng, trên này vợ tôi tự lo được.

Hôm qua vợ chồng tôi làm cơm chia tay mẹ vợ. Lúc bà về, tôi biếu bà 500 nghìn đi đường. Vợ chồng chưa giàu có, tôi thực sự không có nhiều. Còn chuyện bà lên chăm vợ tôi ở cữ thì ai lại kể công, là con cháu mình mà.

Lúc bà ra đến cửa, vợ tôi bỗng chạy theo dúi vào tay mẹ bọc đồ to tướng. Tôi nóng mặt nghĩ vợ lại gói ghém gì đó cho mẹ mang về quê. Nhà thì nghèo, mỗi tôi đi làm, cô ấy nghỉ việc từ lúc bầu 4 tháng. Tôi có tiếc mẹ vợ đâu nhưng sau này giàu có rồi báo hiếu bà sau.

Mẹ vợ lên chăm con ở cữ, lúc bà về thấy vợ dúi cho bọc đồ to, tôi giật lại xem thì phải ê chề - 1

Tôi nóng mặt nghĩ vợ lại gói ghém gì đó cho mẹ mang về quê. (Ảnh minh họa)

Tôi nhíu mày đi nhanh đến giật cái bọc to đó mở ra xem thì phải ngạc nhiên thấy bên trong đều là quần áo sơ sinh. “Con vừa mới tròn tháng, những đồ này vẫn dùng được mà sao em đã đem cho?”, tôi nhíu mày hỏi vợ, trong lòng cũng thoải mái hơn khi biết không phải vợ dấm dúi cho mẹ thứ gì quý giá.

“Mượn thì phải trả chứ sao mà anh còn hỏi?”, vợ tức giận buông một câu khiến tôi giật mình. Tôi xấu hổ không biết làm sao. Sau khi mẹ vợ về rồi, vợ tôi mới lớn tiếng:

– Tôi thật sự không ngờ anh lại là người như vậy. Tôi nghỉ việc ở nhà không làm ra tiền, anh bảo muốn tiết kiệm chi tiêu để phòng xa nên mỗi tháng đưa rất ít tiền. Anh có biết tôi phải chi li, căn ke từng đồng một hay không? Trên này chẳng quen ai mới sinh con, trước sinh tôi phải nhờ mẹ mượn đồ sơ sinh dưới quê gửi cho. Giờ dùng xong thì phải giặt sạch trả lại người ta để chị ấy sinh đứa sau còn dùng. 

Tôi nghĩ anh chỉ hơi tính toán và chặt chẽ tiền bạc thôi, nghĩ bụng anh cũng không chơi bời gì, giữ tiền cũng là để cho gia đình. Không ngờ anh còn xấu bụng tới mức nghi ngờ mẹ vợ. Anh nhìn xem cái nhà này có gì đáng giá để tôi dấm dúi cho mẹ mang về? Mà mẹ tôi cũng chẳng bao giờ tham lam của các con! 

Hóa ra là vậy, nghĩ lại việc mình giật bọc đồ mà tôi thấy ê chề hổ thẹn. Thấy vợ phải tiết kiệm quá, tôi cũng rất áy náy. Tôi không phải người mua sắm, chi tiêu trong nhà nên không nắm được giá cả, chẳng ngờ vợ phải mượn đồ sơ sinh cũ cho con. Nghĩ đến điều đó tôi không thoải mái chút nào, phần vì tủi thân cho con, phần lại lo dùng đồ cũ không tốt.

Đến tôi là người lớn còn chẳng thích đi xin lại quần áo cũ mặc. Không rõ trẻ sơ sinh dùng lại đồ cũ có nên không?