Người ta thường nói, phụ nữ không có gì đau đớn hơn là bị người đàn ông mà mình má ấp môi kề bao năm phản bội. Khi trải qua cảm giác đó tôi thực sự thấu hiểu và đồng cảm với những chị em gặp cùng cảnh ngộ với mình.
Tôi kết hôn đến nay đã được 8 năm với người đàn ông mà tôi dành hết tuổi thanh xuân để yêu. Tính ra cũng ngót nghét 15 năm trời, yêu nhau là vậy gắn bó lâu là vậy nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có ngày mình sẽ bị chồng cắm sừng. Vậy nên khi biết được chuyện anh có bồ tôi đau đớn như muốn chết đi được, nhưng tôi vẫn cố im lặng để xem anh ấy sẽ diễn kịch hay đến đâu.
Từ ngày về nhà anh làm dâu tôi sống chung với mẹ chồng vì bố anh mất khi anh còn nhỏ. Tôi xem bà như mẹ ruột của mình, 2 mẹ con sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, thậm chí bà còn thiên vị tôi hơn cả con gái ruột vì bà quan niệm con gái là con người ta còn con dâu là người mà mình sẽ chung sống đến cuối đời.
3 năm nay mẹ chồng tôi phải nằm 1 chỗ vì bà bị tai biến do 1 lần đi tắm và bị ngã. Mọi sinh hoạt của bà từ đi vệ sinh cho đến ăn uống đều do mình tôi đảm đương. Thỉnh thoảng tôi có đọc sách kể chuyện cho bà nghe mỗi khi rảnh rỗi. Chồng tôi vẫn luôn tỏ ra biết ơn vợ vì điều đó, tôi cũng nghĩ anh sẽ trân trọng sự hi sinh của mình. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, đàn ông vốn dĩ tham lam và với họ không biết bao nhiêu là đủ.
Ngày tôi phát hiện chồng ngoại tình nhờ đọc được tin nhắn mùi mẫn của anh nhắn cho cô ta, tôi đã khóc đến ngất đi. Đau đớn, thất vọng tất cả mọi cung bậc cảm xúc khi đó với tôi mà nói nó rất tồi tệ. Nhưng tôi vẫn cố nhịn, 1 mặt tôi níu kéo anh về với gia đình 1 mặt tôi muốn xem anh sẽ lừa dối mẹ con tôi đến bao giờ.
Khi cú sốc đó chưa nguôi ngoai thậm chí nó lớn lên mỗi ngày thì 1 hôm anh bảo anh sẽ tìm ô sin cho tôi đỡ vất vả. Tôi nghe qua cũng thấy hợp lý vì 1 mình chăm sóc cả gia đình đã khiến tôi quá mệt mỏi rồi.
– Đây là Hoa, từ nay cô ấy sẽ là ô sin cho nhà mình em không ý kiến gì chứ.
Tôi mỉm cười nhếch mép, anh ta còn cả gan đưa bồ về nhà ư?? Đúng là trơ trẽn không có tự trọng. Đầu tôi vang lên nhiều câu hỏi, tại sao anh lại làm thế với tôi trong mắt anh tôi có còn là vợ không?? Hàng tá câu hỏi vây quanh nhưng cuối cùng tôi bình thản bảo:
– Được thôi, vậy từ mai cô đến nhà tôi làm việc nhé.
Cô ta nhìn tôi cười thảo mai:
– Dạ vâng ạ, em hứa sẽ làm chăm chỉ. Có gì em còn chưa rõ mong chị chỉ giúp em.
– Ừ.
Tôi cầm túi đi lên phòng để 2 người đó ngồi lại với nhau, chưa bao giờ tôi thấy mệt mỏi như thế. Hôm sau cô ta đến sớm, tôi giao cho cô ta 1 việc quan trọng nhất đó là chăm sóc mẹ chồng của tôi, từ dọn phân nước tiểu cho đến cho bà ăn.
Nhìn mặt cô ta cười cười nhưng tôi biết cô ta thấy ghê, hôm đầu về tôi và chồng há hốc mồm khi thấy bát vỡ tung tóe khắp phòng mẹ vì bà không thích cô ta. Bình thường cũng chỉ tôi cho bà ăn được. Tôi cười khẩy để chồng tôi biết nhà này không có vợ thì sẽ như thế nào. Mặc kệ anh chị dọn dẹp tôi đi lên phòng.
Tối đến cô ta ngủ tầng 1, chồng tôi có vẻ bứt rứt lắm chắc muốn xuống thăm người tình nhưng sợ vợ biết nên cố nhịn. Tôi cứ giả vờ ngủ nhưng ôm chặt lấy chồng. Ngày qua ngày tôi không động tay vào việc gì đặc biệt chuyện chăm mẹ chồng tôi giao toàn quyền cho cô ta. Chồng tôi nói khéo:
– Hay em chăm mẹ đi, chứ cái Hoa nó chưa quen, mẹ mà cứ gạt đổ cơm như thế thì sức khỏe sẽ yêu mất.
– Chưa quen thì làm đi cho quen, anh bảo thuê ô sin về để đỡ đần em mà. Nếu em làm hết thì còn thuê người làm gì nữa, nếu thấy xót thì anh giúp cô ta đi đó là mẹ anh mà sao cái gì cũng đẩy cho em hết vậy.
Tôi bỏ lên phòng để cho ô sin nũng nịu chồng kể khổ với chồng, khi đó chẳng hiểu sao tôi không thèm quan tâm tới thái độ của chồng mình nữa. Có lẽ là sức chịu đựng và sự nhẫn nại nó đã vượt quá giới hạn. Sau 10 ngày thì cô bồ chịu hết nổi, cô ta xin nghỉ việc, nói đúng hơn là chạy mất dép:
– Em chịu thôi, chị giỏi thật chăm mẹ chồng như thế suốt 3 năm. Em không làm được đâu chị cho em nghỉ việc.
Chồng tôi cũng ngồi đó:
– Anh có ý kiến gì không.
– Thì nếu cô ấy không quen thì mình cứ cho nghỉ thôi, biết làm sao bây giờ.
– Em tạo điều kiện cho bồ của anh được làm dâu làm vợ, tập dần cho quen thế mà 2 người bỏ cuộc sớm vậy sao??
– Em… em nói cái gì vậy??
Chồng tôi đỏ mặt tía tai lắp bắp, còn tôi thì cười khẩy:
– Em nói gì anh và cô Hoa đây hiểu rõ mà. 2 người nên nhớ tôi không có ngu nhé, Hoa à, làm vợ với làm bồ nó khác nhau lắm em à. Làm bồ chỉ cần dạng háng ra phục vụ là đủ nhưng làm vợ nó khổ sở vất vả lắm, em làm ô sin cho nhà chị 10 ngày em biết rồi đấy. Về soi lại gương đi em nhé, đừng để nhân cách bốc mùi hôi thối quá kẻo đi đâu cũng bị xua đuổi đó, còn giờ thì mới em cút khỏi nhà chị. Còn anh nữa, nếu muốn đi với cô ta thì đi luôn đi, đưa mẹ anh đi cùng nữa nhé. Tôi cũng chẳng tha thiết gì người chồng dám cả gan đưa bồ về nhà qua mặt vợ thế nữa đâu. Anh có học mà không có nhận thức, thật đáng buồn.
Nói rồi tôi nhếch mép cười khẩy bỏ lên phòng dạy con học mặc cho chồng ê chề van xin, cuộc đời đúng là chẳng lường trước được chữ ngờ. Là phụ nữ nhất định chúng ta phải mạnh mẽ, hãy tự biết yêu bản thân và tự đứng trên đôi chân của chính mình.