Không hiểu độ này vợ tôi làm sao mà ra lệnh cấm vận ác thế. Hơn 1 tháng nay rồi cô ấy vẫn chưa cho tôi gần gũi mà chẳng nói lý do là gì cả. Lúc nào tôi muốn quá định úp sọt vợ thì cô ấy cáu gắt và ôm chăn gối sang ngủ với con mới tài chứ. Cay cú vì có vợ cũng như không, tôi uất không thể ngủ nổi. Đêm nào cũng nằm vắt tay lên chán suy nghĩ, không biết vợ làm sao như vậy. Nghĩ vợ cấm tôi chuyện này ắt hẳn là do cô ấy có tình mới nên mới thế. Vậy thì tôi phải âm thầm điều tra và dạy cho vợ 1 bài học mới được.

Ngay ngày hôm sau tôi âm theo theo dõi vợ xem cô ấy có hẹn hò với gã nào không, nhưng cả 1 tuần trời theo dõi tôi vẫn chưa thấy điểm gì khả nghi được. Lẽ nào vợ tôi ngoại tình với đồng nghiệp ngay tại cơ quan cô ấy nên tôi không biết. Cay cú vì vụ này, tôi liền nghĩ ra kế sách hiểm để chơi lại vợ.

Khó chịu vì cả tháng trời vợ cương quyết từ chối gần gũi, tôi lục lọi tử quần áo của em thì chết lặng thấy thứ này giấu kỹ dưới đáy - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

Tối đó, thấy vợ đưa con sang nhà bà ngoại chơi. Tranh thủ vợ vắng nhà tôi liền khóa trái cửa phòng lại rồi kiểm tra đồ đạc của vợ.

Đang định xem xét đồ áo của vợ ra thì tôi sững người thấy quyển sổ khám chữa bệnh của vợ giấu dưới đáy túi. Lôi nó lên xem thế nào tôi toát mồ hôi hột khi mở tờ giấy khám bệnh ra, trời đất dòng chữ ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối khiến tôi chết sững. Chuyện gì thế này, vợ tôi bị ung thư “chỗ đó” sao? Bảo sao cả tháng nay vợ tôi nhất quyết không cho tôi làm “chuyện ấy” và gần đây cô ấy gầy và xanh xao đến lạ.

Sốc khi biết được bí mật khủng khiếp của vợ, tôi ôm mặt khóc nức nở thương vợ vô cùng. Thà vợ tôi cứ ngoại tình với ai đó còn hơn, tôi vẫn chấp nhận được chứ chuyện vợ bị ung thư thế này sao tôi chịu nổi chứ? Trời đất ơi, tôi sắp mất vợ rồi, tôi phải làm gì bây giờ.

Vợ đưa con về nhà thấy tôi khóc nức nở trong phòng. Tưởng tôi làm sao cô ấy đ.ập cửa gọi tôi mở bằng được. Thẫn thờ ra mở cửa, tôi ôm lấy vợ mà khóc lóc hơn khiến vợ tôi càng lo. Buông vợ ra tôi mếu máo bảo vợ.

– Vợ à, sao em lại giấu anh chuyện tày đình thế này. Anh là chồng em, em phải cho anh biết chứ sao lại âm thầm chịu đựng như thế?

– Anh nói gì nghe kỳ thế? Dốt cục là có chuyện gì, anh phải nói ra em mới biết được chứ?

– Anh đã thấy tờ giấy khám bệnh của em rồi. Em bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối đúng không? Em xấu lắm, sao cứ gắng chịu đau khổ 1 mình như thế.

– Anh biết rồi ư? Vậy thì em cũng không giấu anh nữa. Lâu nay em vẫn 1 mình đến viện điều trị, nhưng bác sĩ bảo bệnh của em không sống được lâu nữa và phải tuyệt đối không được làm “chuyện ấy” . Xin lỗi anh, vì em đã giấu chuyện này nhưng em muốn đến khi em c.hết đi bố con anh vẫn vui vẻ. Em bị bệnh, 1 mình em chịu đau đớn là được rồi. Với em niềm an ủi bây giờ là nhìn thấy bố con anh được hạnh phúc.

– Vợ ngốc này, em có biết hạnh phúc với bố con anh là gì không? Là có em ở bên cạnh, dù cho thế nào thì anh cũng không buông tay vợ đâu. Anh sẽ vay tiền đưa em ra nước ngoài chạy chữa dù có tốn bao nhiêu tiền đi nữa.

– Không kịp nữa rồi anh, bệnh ung thư đã đến giai đoạn cuối thì có chạy chữa đến đâu cũng không thể khỏi được.

2 vợ chồng tôi cứ thế mà ôm nhau khóc nức nở. Sao số vợ tôi lại khổ thế này, cô ấy mới có 35 tuổi mà đã phải gánh chịu căn bệnh quái ác này ư? Chỉ còn 4 tháng nữa để tôi ở bên cô ấy, cho cô ấy những niềm vui cuối đời mà thôi, chưa bao giờ tôi ước thời gian ngừng trôi như lúc này. Không ngờ sau cái lần bỏ thứ này vào quần lót của em để kiểm tra em có ngoại tình hay không thì tôi lại phát hiện ra 1 bí mật đau đớn thế này.