Khi tôi về làm dâu thì cả 3 chị chồng đều đã cưới. Vì lấy chồng cách nhà 5-10 km nên các chị ấy thường xuyên về thăm bố mẹ vào cuối tuần.
Ban đầu tôi cũng rất quý các chị vì bà nào cũng nhanh nhẹn, năng động và mau mồm mau miệng lắm. Nhưng sống cùng thời gian thì tôi càng chán ngán bởi các chị tuy mang tiếng lớn tuổi hơn em dâu nhưng mỗi khi về nhà chỉ biết tụ tập bày vẽ ăn ăn uống uống mà chẳng bao giờ vào bếp nấu nướng, dọn dẹp.
Bà chị chồng lớn nhất lúc nào cũng lấy cớ nhà xa nên thường chỉ về lúc cơm canh đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó lại lấy cớ nhà xa để về sớm mà không phải nhúng tay dọn dẹp. Bà chị chồng thứ 2 hay bảo phải hầu hạ con cái đi học cũng thường xuyên về nhà ngoại muộn. Ăn xong thì tót lên ghế chuyện trò với bố mẹ, mặc em dâu làm.
Ảnh minh họa internet.
Ngứa mắt nhất là bà chị thứ 3 hơn tôi 2 tuổi. Dù có con lớn hơn con trai tôi nhưng lúc nào cũng bảo phải cho con ăn để trốn việc. Cứ khi sắp nấu nướng hoặc dọn dẹp, bà ấy lại bảo:
“Các chị và mợ Hiền dọn giúp nhé, chị phải cho thằng Bon ăn đã không nó kêu đói loạn lên từ nãy”.
Nói chung các bà ấy ai cũng có lý do to đùng và chính đáng như vậy nên tôi cũng đành chịu. Dù gì 1 tháng các bà ấy cũng chỉ về ngoại 1-2 lần tụ tập nên tôi cũng tự nhủ cố gắng 1 chút vậy.
Tết đến, từ mùng 2 đến mùng 6 hầu như các chị chồng đều đóng đô ở nhà ngoại. Suốt ngày cắm mặt trong bếp hầu hạ cả nhà nhưng tôi tự dặn lòng:
“Nhẫn nhịn 1 chút để nhà cửa êm ấm”.
Nhưng cho đến ngày mùng 8 Tết, bố mẹ lại gọi 3 gia đình chị chồng về tụ tập ăn bữa cơm sum họp đầu năm. Lúc đang loanh quanh chuẩn bị nấu nướng, tôi thấy mẹ chồng rủ rỉ với 3 cô con gái trong phòng:
“Tí nữa ăn xong mấy đứa cứ lấy lý do đằng nội có việc mà kiếm cớ về trước để cái Hiền nó dọn”.
Tiếng các bà ấy vọng ra:
“Trời lạnh này dại gì mà rửa bát, buốt hết cả tay”.
Thì ra bao lâu nay, 3 bà ấy không biết điều như vậy là vì có mẹ chồng hậu thuẫn. Cả nhà chồng chỉ coi tôi như giúp việc không hơn không kém. Đã vậy tôi phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn cả đôi đường mà không ai có thể trách cứ mình được.
Khi tôi nấu nướng xong thì bê mâm cơm lên bàn thờ thắp hương. Cúng xong cũng không 1 ai lên tầng 3 bê hộ xuống. Lúc đang bê mâm đến cầu thang tầng 2, tôi cố tình buông rơi cả mâm khiến cho bát đũa com canh loảng xoảng vỡ hết sạch. Ai cũng hốt hoảng chạy ra vì tiếc của. Riêng tôi chỉ cười bảo:
“Ôi con bước hụt nên lỡ tay làm đổ hết. Tiếc quá, mọi người phụ dọn giúp con với, con bị mảnh sành làm xước tay rồi”.
Thực ra trước khi lên bê mâm xuống, tôi đã chuẩn bị bôi ít thuốc đỏ vào tay chứ không bị đứt tay thật. Bữa ăn hôm ấy, lần đầu tiên sau 2 năm về nhà chồng, tôi được ung dung ngồi chẳng phải làm gì để các bà chị chồng lăn lưng dọn dẹp. Từ giờ, nếu họ không biết điều, tôi cũng sẵn sàng đứng ngoài cuộc chứ quyết không nhẫn nhịn nữa.
Ảnh minh họa internet.