Đến thăm con gái ở bệnh viện, tôi đứng ở cửa, nghe cuộc trò chuyện của con và mẹ chồng, lòng tôi đầy giận dữ và thương xót.
Con gái tôi vừa mới sinh con, vì vậy tôi quyết định bắt xe lên thành phố thăm. Sau khi kết hôn, nó đã chuyển về nhà chồng ở xa tôi cả ngàn km. Dù thường xuyên gọi điện thoại, nhưng lòng tôi luôn lo lắng, không biết cuộc sống của nó có ổn không.
Con gái tôi tên là Hải My, từ nhỏ nó đã thông minh lanh lợi, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại thành phố lớn làm việc, sau đó gặp chồng hiện tại, kết hôn, sinh con, mọi thứ dường như đều suôn sẻ. Nhưng tôi biết, con gái lấy chồng xa, sau lưng chắc chắn có không ít nỗi niềm.
Xuống bến xe, tôi đón xe ôm đến bệnh viện nơi con gái nằm. Đến cửa phòng bệnh, tôi định đẩy cửa vào, nhưng chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng nói chuyện của nó với mẹ chồng bên trong phòng hồi sức.
– “Con nhìn con đi, sinh một đứa con mà cũng khó khăn như vậy, thật là vô dụng”. Giọng điệu của bà thông gia đầy trách móc.
– “Mẹ, con… con đã rất cố gắng rồi”. Giọng con gái tôi nghẹn ngào.
– “Cố gắng? Tại sức khỏe của con không tốt nên mới phải tốn tiền để sinh mổ. Ngày xưa mẹ đẻ cả 5 đứa, có đứa nào phải mổ đâu”. Lời của mẹ chồng nó làm tim tôi thắt lại.
Hải My dù mới sinh mổ xong nhưng vẫn cố giải thích với mẹ chồng: “Mẹ, không phải con không muốn sinh thường, mà là vì em bé quá to nên con không đủ sức để rặn đẻ được”.
Mẹ chồng nghe vậy vẫn tiếp tục mỉa mai con dâu: “Là do con không chịu vận động nhiều nên xương chậu không nở được mới bị khó sinh. Mẹ đã bảo thằng Hưng chọn vợ là phải chọn phụ nữ có mông to thì mới mắn đẻ rồi mà không chịu”.
Tôi hiểu ra, con gái mình ở nhà chồng không hề hạnh phúc. Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ nó đã tìm được một bến đỗ tốt, nhưng không ngờ nó lại phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Tôi rất buồn vì con gái không hạnh phúc như tôi từng nghĩ.
Hít một hơi thật sâu, tôi quay lưng rời khỏi phòng bệnh, quyết định quay về quê, tôi muốn con gái biết rằng nó không đơn độc, nó vẫn còn có mẹ.
Về đến nhà, tôi lập tức rút hết số tiền tiết kiệm, rồi gọi điện cho con gái.
– “Mẹ, sao mẹ về nhanh vậy?”. Giọng con gái có vẻ ngạc nhiên.
– “Con à, mẹ biết con đang chịu uất ức ở đó. Con đừng lo, mẹ sẽ đến đón con ngay bây giờ, chúng ta về nhà”. Tôi nói kiên quyết.
Đầu dây bên kia, con gái im lặng một lúc, rồi òa khóc.
Vài ngày sau, tôi lại đến thành phố của con gái, lần này là để đón nó về nhà. Chồng và mẹ chồng nó cố gắng ngăn cản, nhưng tôi quyết đưa con gái rời khỏi nơi đầy đau khổ đó.
Về quê, con gái dần dần lấy lại nụ cười ngày nào. Mỗi ngày tự tay tôi vào bếp nấu ăn, hầm thuốc bắc cho con uống để phục hồi sức khoẻ sau sinh mổ. Tôi biết lòng con gái vẫn còn vết thương lòng, nhưng tôi sẽ dùng tình yêu của mình để từ từ chữa lành cho nó.
Cũng may chuyện này tôi phát hiện sớm chứ không con gái sẽ bị trầm cảm sau sinh nếu còn ở trong ngôi nhà đó. Tôi thấy hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy nụ cười trên môi nó và tin rằng quyết định của mình là đúng đắn.
Một ngày nọ, trong khi tôi đang chuẩn bị bữa tối, con gái bước vào bếp với vẻ mặt nghiêm túc. Nó ngồi xuống và nắm lấy tay tôi, nói: “Mẹ, con đã suy nghĩ rất nhiều. Con muốn ly hôn và bắt đầu lại từ đầu. Con không muốn sống trong một gia đình mà không có tình yêu và sự tôn trọng”.
Tôi nhìn con gái, lòng tràn ngập cảm xúc dù biết quyết định này không hề dễ dàng với nó, nhưng cũng biết rằng đó là điều cần thiết để nó có thể sống hạnh phúc. Tôi nắm chặt tay con, nói: “Mẹ sẽ luôn ở bên con, bất kể con quyết định thế nào. Điều quan trọng nhất là con phải sống hạnh phúc và tự do”.
Vài tuần sau, con gái đã hoàn tất thủ tục ly hôn. Dù đó là một quá trình đầy căng thẳng và mệt mỏi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy con gái mình mạnh mẽ như vậy. Nó đã vượt qua nỗi sợ hãi, sự áp lực và đứng lên để bảo vệ cuộc sống của mình.