Vợ chồng tôi cưới nhau gần 2 năm mới có con. Thời gian chưa có em bé, tôi rất áp lực vì lúc nào gia đình chồng cũng giục chuyện con cái. Nhất là mẹ chồng tôi, nóng lòng muốn có cháu bế, lúc nào cũng thúc giục con trai, con dâu sinh cháu. Thế nhưng khi có cháu rồi bà lại chẳng muốn giúp con cái chăm nom cho cháu nội.
Mẹ chồng tôi sống ở quê, thường ngày bà vẫn đi trông trẻ thuê cho 1 gia đình gần nhà, sáng đi tối về, lương mỗi tháng cũng được 5 triệu đồng. Từ trước đến nay, hàng tháng vợ chồng tôi vẫn đưa cho mẹ 3-5 triệu hàng tháng để chi tiêu. Dù bà cũng không tiêu đến số tiền đó vì có tiền lương đi làm, nhưng chúng tôi vẫn muốn mẹ thoải mái, không bị lo nghĩ quá nhiều về tiền tiêu hàng ngày.
Mẹ chồng đồng ý lên chăm cháu nhưng yêu cầu vợ chồng tôi phải đưa tiền bằng đủ lương đi làm ở quê (Ảnh minh họa, nguồn: KT)
Sau khi tôi sinh, vợ chồng tôi ngỏ ý nhờ mẹ chồng lên bế cháu giúp, vì chồng tôi đi làm cả ngày, tôi lại mới sinh nên cũng cần người đỡ đần, mẹ đẻ tôi lại ở xa, già yếu. Mẹ chồng vừa nghe đến chuyện bế cháu đã giãy nảy, bà nói đang nhận trông con cho 1 gia đình ở quê nên giờ không muốn nghỉ. Sau khi vợ chồng tôi thuyết phục thì bà cũng đồng ý, thế nhưng kèm theo điều kiện mỗi tháng phải đưa bà 5 triệu bằng với số tiền đi làm ở quê.
Tôi thực sự khó hiểu với cách ứng xử của mẹ chồng. Thực ra nếu mẹ không yêu cầu, vợ chồng tôi vẫn sẽ gửi mẹ 1 khoản hàng tháng để mẹ chi tiêu vì không đi làm, thế nhưng cách mẹ nói thẳng thừng như vậy khiến tôi rất khó chịu.
Bức xúc, tôi nói một tràng dài, tuôn hết những gì mình nghĩ:
– Con là con chung của con với anh Đăng (chồng tôi) chứ không phải con riêng của 1 mình con, nó là cháu nội của bố mẹ chứ không phải người ngoài. Là chồng con, là con trai của bố mẹ nợ nần chứ không phải con dâu nợ. Bố mẹ không cho con trai được cái gì thì giúp trông con cho anh ấy để anh yên tâm đi làm mà trả nợ.
Con từng bảo chồng đưa con đi nhà trẻ, nhưng anh bảo con còn nhỏ quá, đem đi gửi xót con nên mới nhờ ông bà nội đến trông cho an tâm, mà giờ bố nói như vậy. Lúc anh ấy nợ nần thì bố mẹ gọi cho con, bảo con phải giúp đỡ anh ấy thế này, vợ chồng phải hoạn nạn có nhau thế kia, nhưng lúc chồng con bắt đầu làm ra tiền thì bố mẹ lại coi con dâu không ra gì. Bố mẹ không trông cháu thì con để cả 2 đứa cho chồng con trông, để xem anh ấy còn có thể đi làm kiếm ra tiền không.
Còn con, được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, con đã chấp nhận ở nhà 3 năm nay nuôi con, chưa hề được nhờ nhà chồng cái gì. Đứa đầu cũng bà ngoại nuôi chứ bà nội có chăm được bữa nào đâu. Đứa thứ 2 mẹ lên, mang tiếng là vào chăm con dâu đẻ mà miếng nước ấm con cũng không có mà uống, việc gì con cũng phải tự làm hết. Còn cái chuyện mà mẹ kể, nói con rể nhận đất của nhà vợ cho là nhục, anh ta không tự làm được hay sao mà phải đi xin rồi được cho?
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng cúi gằm mặt xấu hổ không nói thêm lời nào nữa. Thực ra tôi đã bức xúc với bố mẹ chồng lâu rồi, nhưng vì chồng, vì mái ấm gia đình mà tôi luôn cố gắng coi ông bà như bố mẹ ruột. Nhưng dù cố gắng thế nào thì tôi cũng chỉ là người ngoài thôi.
Có lần tôi hỏi mẹ chồng có biết khoản nợ trước cưới của chồng tôi không, bà thản nhiên đáp có. Lấy vợ cho con trai là để vợ quản chồng, cùng chồng làm ăn mà trả nợ.
Thật kỳ lạ, con mình không lo lại đẩy cho vợ nó lo, mà nợ trước cưới của chồng chứ có phải nợ chung đâu. Sau đó, tôi bỏ tiền cho chồng làm ăn, vực anh dậy thì anh mới được như ngày hôm nay, ngoan ngoãn làm ăn trả vơi nợ đi. Nếu không, chắc giờ này chồng tôi vẫn còn đang nợ như chúa chổm rồi.
Ấy vậy mà bố mẹ chồng nào có nhớ tới công ơn của con dâu. Giờ lại đòi nhà thông gia phải tặng đất cho con rể, muốn phải trả lương mới trông cháu. Đúng là bó tay mà.