Câu nói của bà khiến tôi như tỉnh khỏi con mê, hiểu rằng nếu tiếp tục làm con dâu bà, đời tôi sẽ chẳng có gì ngoài bất hạnh. Vậy là tôi quyết định ly hôn, một mình chăm con.
Tôi kết hôn lần đầu năm 2013, 1 năm sau thì sinh con. Mâu thuẫn vợ chồng nảy sinh chủ yếu vì hai đứa sống chung với gia đình nhà chồng. Mẹ chồng tôi sống quá thiên vị, quá yêu chiều con trai trong khi đối với con dâu lại coi không ra gì. Sau cưới vợ chồng tôi xin ra ở riêng, mẹ chồng phản đối gay gắt:
“Tôi mang nặng đẻ đau nuôi con vất vả mấy chục năm. Giờ nó lấy vợ để báo hiếu bố mẹ chứ không phải kết hôn xong cô đưa luôn nó đi chỗ khác mặc vợ chồng tôi sống 1 mình”.
Mẹ chồng tôi sống quá thiên vị, quá yêu chiều con trai trong khi đối với con dâu lại coi không ra gì. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi nghe mẹ, bà nói gì nghe đó nên cũng không đưa vợ ra ngoài sống như những gì anh hứa trước cưới nữa. Buồn hơn, sống cùng nhà, mẹ chồng can thiệp rất sâu vào cuộc sống của hai đứa. Mặc dù tôi chủ động gửi tiền ăn cho bà nhưng bà lại muốn quản hết tiền lương của con dâu con trai. Tôi không chịu, bà liền quay ra nói con dâu ương ngược, hỗn láo. Sau bà cầm lương con trai, lương tôi tôi giữ. Cũng từ đấy mà tôi bị mẹ chồng ghét nhiều hơn.
Không chỉ nghe lời mẹ, chồng tôi còn vũ phu, động tí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ. Mẹ chồng chẳng những không can ngăn còn khuyên đánh thêm khiến cuộc hôn nhân của tôi như ngục tù. Đỉnh điểm mới sinh con được 3 tháng, tôi phát hiện chồng cặp bồ mới khóc lóc kể cho mẹ chồng mong bà khuyên dạy con trai. Vậy mà thay vì giáo dục con, bà lại bảo:
“Ối giời… Không có lửa làm gì có khói. Nói thẳng ra thì vì vợ không ra gì nên chồng mới ra ngoài giải khuây”.
Câu nói của bà khiến tôi như tỉnh khỏi con mê, hiểu rằng nếu tiếp tục làm con dâu bà, đời tôi sẽ chẳng có gì ngoài bất hạnh. Vậy là tôi quyết định ly hôn, một mình chăm con. Mấy năm liền sau đó, cả nhà nội không 1 ai ngó ngàng hỏi han tới con trai tôi trong khi theo quy định của tòa, mỗi tháng chồng cũ phải gửi tôi 3 triệu phụ cấp nuôi con. Tuy nhiên, tôi cũng không thèm hỏi coi như con mình mình nuôi, không cần họ.
Con tròn 8 tuổi, tôi bước sang tuổi 39 mới quen và yêu người chồng hiện tại của mình. Đợt đó tôi cũng đắn đo nửa muốn đi bước nữa để lo tương lai, nửa thương con nên cứ do dự. Ban đầu tôi tính hai đứa cứ qua lại không kết hôn cho khỏi ràng buộc nhưng sau anh ấy nhiệt tình quá, cộng thêm tôi dính bầu nên quyết định tiến tới hôn nhân.
“Giờ mẹ có em bé mới trong bụng rồi, con sẽ tự chăm mình. Mẹ cứ yên tâm không phải lo cho con mẹ nhé”. (Ảnh minh họa)
Lúc tôi quyết định cưới, thai được 11 tuần do tuổi đã lớn, nội tiết suy giảm nên bị dọa sảy ra máu, cộng thêm điều kiện tôi chưa cho phép đưa con theo ngay được đành phải gửi thằng bé lại cho nhà ngoại chăm giúp 1 thời gian. Thằng bé từ nhỏ đã phải chịu thiệt thòi nên nó sống tình cảm, hiểu chuyện, suy nghĩ như ông cụ non. Ngày tái hôn, thấy tôi thay váy cưới, nó áp mặt vào bụng mẹ thủ thỉ:
Mặc dù động viên mẹ nhưng mặt nó buồn thiu, nhìn con như thế tôi bật khóc ôm vội nó vào lòng, dỗ dành bảo:
“Con đừng buồn, mẹ có em bé nhưng vẫn yêu con như trước. Nhất định mẹ không để con chịu thiệt thòi đâu”.
Vì sức khỏe thai kỳ của tôi chưa tốt vì thường bị ra máu, chỗ ở mới sau cưới vẫn chưa ổn định, tôi đành nuốt nước mắt chấp nhận xa con 1 thời gian ngắn. Tôi tính đợi hết 3 tháng đầu, thai ổn hơn, chỗ ở gọn gàng rồi tôi sẽ về quê đón con chứ để nó ở xa mẹ tội lắm.