Giờ cuộc sống của tôi là bố, tôi sẽ báo hiếu ông, chăm lo cho ông chu đáo đến hết đời.
Bài viết là câu chuyện của Mai Mai, được đăng trên Toutiao (MXH Trung Quốc).
***
01. Mẹ tôi rời bỏ 2 bố con để theo người đàn ông giàu có
Khi tôi 8 tuổi, mẹ tôi rời khỏi căn nhà sau khi ký vào đơn ly hôn. Tôi nhớ hôm đó tan trường, tôi gõ cửa ngôi nhà vốn lẽ ra tràn ngập đồ ăn ngon giờ đã vắng lặng. Tôi ngồi lặng lẽ ở cổng cho đến khi trời tối, tôi không đợi mẹ mà chỉ đợi bố. Bố tôi trở về nhà với khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu.
Trong ấn tượng của tôi, bố tôi hiếm khi uống rượu, ngoại trừ dịp Tết Nguyên đán. Nhưng sau khi ông tôi qua đời cách đây 2 năm, bố tôi không bao giờ uống rượu nữa. Tôi đã tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bố lại uống nhiều đến vậy?
Khi còn đang thắc mắc, bố đã loạng choạng đến gần và nói: “Mai Mai, mẹ con không cần chúng ta nữa. Bố chỉ có con, con sẽ không rời xa bố phải không?”. Nỗi buồn xâm chiếm trái tim tôi, tôi đau đớn âm ỉ.
(Ảnh minh hoạ)
Bố tôi làm việc trong một nhà máy, mặc dù ngày nào ông cũng làm việc ngoài giờ đến rất khuya nhưng ông không để mẹ tôi làm bất cứ việc gì sau khi ông về. Bố rất yêu thương mẹ, còn luôn dặn dò tôi phải phụ giúp mẹ việc nhà. Vì vậy tôi vẫn không muốn tin rằng mẹ sẽ rời xa tôi.
Người ta nói mẹ bỏ 2 bố con theo một người đàn ông giàu có ở tỉnh khác. Tất nhiên là tôi không muốn tin vào điều đó, tôi đã quá kích động và cãi nhau với họ. Sau này tôi lại hỏi bố, bố chỉ im lặng trả lời. Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng mẹ tôi sẽ không bao giờ quay lại.
02. Tôi đến sống ở nhà bà nội
Sau khi mẹ đi rồi, bố càng uống rượu nhiều, xung quanh tôi càng có nhiều lời bàn tán, cuối cùng tôi không cầm được nước mắt hỏi bố: “Bố, chúng ta chuyển đi nhé, được không? Con thực sự không thể chịu đựng được những lời đàm tiếu”. Và bố tôi đã đồng ý.
Sau khi chuyển nhà, chúng tôi trở lại cuộc sống yên bình thường ngày có lẽ bố đã hiểu ra và bắt đầu làm việc nghiêm túc ở nhà máy. Nhưng chưa đầy một năm sau, nhà máy của bố tôi hoạt động kém hiệu quả và bắt đầu sa thải nhân viên. Không may bố tôi trở thành một người trong số đó.
Dù bố tôi đã mất việc nhưng được nhìn thấy bố mỗi ngày về nhà ăn những món ăn do chính tay ông nấu tôi cũng cảm thấy rất vui. Cho đến ngày tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 9, bố tôi sờ trán tôi, có chút buồn bã nói: “Mai Mai, vài ngày nữa bố sẽ gửi con về nhà bà nội ở”.
Hoá ra, bố tôi muốn đi làm ăn xa kiếm tiền. Tôi xin bố cho đi cùng nhưng ông đã không đồng ý. Ở nhà bà nội, tôi còn sống với gia đình bác trai, trong cuộc sống nhiều lúc không tránh được những mâu thuẫn.
Tôi đã học cách quan sát cảm xúc của mọi người và sống thận trọng. Tôi luôn ghi nhớ: “Đây không phải là nhà của tôi. Tôi chỉ là người qua đường ở đây”. Hàng ngày, tôi đã làm rất nhiều việc nhà như nấu cơm, giặt giũ, quét dọn,…
Nhiều lúc tôi thấy hận mẹ, không khỏi tủi thân. Không biết khi nào bố mới xong việc, bố mới quay lại đón tôi đi?
Mỗi lần nhận được cuộc gọi của bố, tôi vừa mong chờ vừa cảm thấy buồn. Lần nào bố cũng hỏi thăm tôi dạo này thế nào, ăn uống có ngon không, có bị đối xử không tốt không. những điều muốn nói trong lòng, và cuối cùng tôi chỉ nói: “Bố ơi, con ổn”. Tôi phải giả vờ đang sống hạnh phúc cho bố yên tâm.
Tôi lại ôm con búp bê cao bằng nửa người trên giường. Nó được bố tôi tặng trước khi ông đi, và nó trở thành niềm an ủi duy nhất của tôi. Mỗi khi buồn, tôi đều ôm búp bê và nói ra những nỗi bất bình, giúp tôi có cảm giác như được bố cạnh bên an ủi.
03. Bố trở về quê, không còn đi làm xa nhà
Tôi thật hạnh phúc khi có bố ở bên cạnh. Mỗi ngày bố sẽ dậy sớm để làm bữa sáng cho tôi, và các món ăn mỗi ngày đều khác nhau. Bố chăm sóc tôi rất chu đáo, bố bảo để bù đắp cho tôi quãng thời gian sống xa bố trước đây. Hàng ngày, bố còn đưa tôi đi học, dạy bảo tôi những kiến thức đời sống.
Đặc biệt là sau khi bố tôi bất ngờ biết được việc tôi ở nhà bà nội không được tốt, ông càng cảm thấy có lỗi và luôn muốn cố gắng hết sức bù đắp cho tôi. Bố còn đưa tôi đi du lịch sau kỳ thi THPT, giúp tôi quên đi mọi căng thẳng, mệt mỏi.
Cuối cùng, tôi quyết định học Đại học ở một thành phố xa nhà. Dù thoáng buồn nhưng bố luôn ủng hộ tôi, dù tôi chọn lựa bất cứ điều gì. Xa nhà, đến một nơi xa lạ, tôi tưởng mình sẽ phải mất nhiều thời gian để thích nghi nhưng khi nhập học, tôi ngay lập tức bị thu hút bởi một số điều mới lạ.
Khung cảnh tươi đẹp, bạn cùng phòng nhiệt tình, thầy cô niềm nở và các anh chị khoá trên nhiệt tình giúp tôi dần xua tan nỗi sợ hãi, rụt rè. Những lời hỏi thăm thường xuyên của bố cũng khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Học tập quá xa nhà nên tôi ít về. Mỗi kỳ thi, tôi cũng ở lại thành phố để thực tập.
(Ảnh minh hoạ)
04. Mẹ quay trở về…
Ra trường, nhờ nỗ lực nên chỉ sau 1 thời gian ngắn, tôi được làm trợ lý Giám đốc, có tương lai phát triển. Tôi được lãnh đạo ghi nhận sự cố gắng. Khi biết tin, bố đã rất vui mừng. Vài năm sau, tôi lên chức Trưởng phòng. Sau 8 năm gắn bó ở thành phố, cuối cùng tôi cũng mua được căn hộ cho mình.
Tháng trước về thăm nhà, tôi dự định sẽ đón bố đến thành phố nơi tôi làm việc. Khi chúng tôi thu dọn đồ, bất chợt có một người phụ nữ bước vào. Không ai khác, đó chính là mẹ – người đã bỏ rơi bố con tôi. Nhìn trang phục trên người, có vẻ cuộc sống của bà không tốt lắm.
Bà cầm lấy tay tôi nhưng bị tôi hất văng, tôi không quên được chuyện cũ, cũng không tha thứ cho bà. Không ngờ 20 năm sau, giờ bà quay trở lại tìm bố con tôi. “Mai Mai, mẹ sai rồi, con cho mẹ 1 cơ hội được không?”, bà nói. Tôi chỉ cười khẩy: “Nếu bây giờ cuộc sống bà tốt, chắc gì bà đã nhớ đến 2 bố con tôi”.
Tôi biết trong nhiều năm qua, bà là vợ 2 của một người đàn ông giàu có nhưng cuộc sống không hạnh phúc, bị coi thường. Sau này vì không thể có con nên bà bị người đàn ông đó ruồng bỏ. Bỏ ngoài tai lời van xin của bà, tôi vẫn mời bà ra khỏi nhà.
Giờ cuộc sống của tôi là bố, tôi sẽ báo hiếu ông, chăm lo cho ông chu đáo đến hết đời. Cả đời, ông đã vất vả vì tôi rồi.