Tôi nào ngờ vợ tôi đã từng chịu đựng nhiều như thế mà chưa từng làm khó tôi. Cô ấy cũng không hề hỗn láo với mẹ tôi, một lòng làm tròn nhiệm vụ con dâu.
Mẹ tôi bị bệnh ung thư nhiều năm nay, cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa. Bà biết mình không còn nhiều thời gian nên gọi mấy anh em về họp. Gia đình tôi có 5 anh chị em, nhưng chỉ có tôi là con trai út ở với mẹ. Tài sản của mẹ tôi đất đai trang trại chia đều cho 5 anh em, còn ngôi nhà tôi ở với mẹ bao năm nay thì thuộc về tôi.
Di chúc mẹ tôi để lại như thế đương nhiên là hợp lý. Duy chỉ có một điều khiến anh chị em trong nhà tôi đều ngỡ ngàng, khiến tôi cũng không tin nổi. Mẹ tôi muốn đưa 10 cây vàng cho Hoa – vợ cũ của tôi. Chúng tôi ai nấy nhìn nhau thắc mắc, vì khi tôi và vợ cũ còn sống chung thì mẹ tôi cực kì có ác cảm với cô ấy. Thậm chí mẹ tôi còn nhiều lần nói sau này bà mất đi sẽ không để bất cứ thứ gì lại cho vợ tôi.
Chuyện cũ thật sự không vui vẻ gì. Tôi ở với vợ 3 năm thì ly hôn, một phần cũng vì mẹ tôi không thích cô ấy. Chúng tôi cưới nhau qua người quen giới thiệu. Gia cảnh của vợ tôi thì không bằng nhà tôi, cô ấy cũng không được xinh đẹp như những người tôi từng quen. Nhưng tính tình cô ấy rất tốt, hiền lành và đảm đang. Thời gian ở với nhau tôi thường đi công tác xa nhà. Tình cảm vợ chồng cứ nhạt dần lúc nào không hay. Rồi có một ngày vợ tôi đòi ly hôn, cô ấy nói không còn tình cảm nữa. Tôi nhiều lần níu kéo cũng vô ích.
Sau khi tôi ly hôn vợ không lâu thì mẹ tôi trở bệnh nặng. Tôi cứ thấy bà ngồi buồn chẳng nói gì, tôi hỏi thì bà im lặng không trả lời. Đến những ngày cuối đời của mẹ tôi mới nghe bà run rẩy nói:
Ảnh minh họa: Internet
Tôi thấy mẹ mình vừa khóc vừa nói như thế mà trong lòng hoảng loạn. Vợ tôi bị mẹ chồng làm khó dễ? Vợ tôi bị bệnh trầm cảm? Sao tôi không hề hay biết? Đúng là có vài lần vợ tôi nói mẹ anh khó tính quá, rồi cô ấy kể mẹ thế này thế nọ. Nhưng tôi lúc đó đang đi làm xa nhà, chỉ nghĩ mẹ mình bị bệnh tật dày vò nên nói với vợ vài câu: “Em ráng chịu mẹ, mẹ bệnh vậy anh cũng không nỡ cãi lời. Em đừng nói vấn đề này nữa, bao giờ về rồi anh tìm cách nói với mẹ”. Sau đó thì tôi quên đi luôn, vợ tôi không nhắc lại mà tôi cũng không nói chuyện với mẹ.
Tôi nào ngờ vợ tôi đã từng chịu đựng nhiều như thế mà chưa từng làm khó tôi. Cô ấy cũng không hề hỗn láo với mẹ tôi, một lòng làm tròn nhiệm vụ con dâu. Chỉ khi phát hiện mình bị chứng trầm cảm thì cô ấy mới quyết định ly hôn. Tôi cứ nghĩ vợ muốn ly hôn chỉ vì tình cảm chúng tôi nhạt đi. Hóa ra là vì tôi vô tâm, còn mẹ tôi thì đối xử hà khắc với cô ấy.
Sau khi mẹ tôi mất, tôi tìm đến Hoa với hy vọng nối lại tình xưa. Vợ cũ bây giờ đã có cuộc sống mới, trông cô ấy trẻ trung và xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Tôi mở lời nói về chuyện mẹ tôi cùng câu xin lỗi muộn màng. Nhưng Hoa chỉ cười nhẹ rồi nói:
“Lúc em cần anh nhất anh không xuất hiện thì sau này cũng không thể. Em cảm ơn ý tốt của mẹ anh nhưng em không cần. Em bây giờ sống rất tốt”.
Khi thấy vợ cũ cười tươi như thế mà lòng tôi xót xa không dứt, không còn cứu vãn được nữa phải không?