Quả là Hà nghĩ sáng suốt vì sau bữa cơm đó thì mẹ Tùng kéo luôn anh vào phòng rồi quát lớn đủ để Hà nghe thấy… Mẹ muốn mày chia tay nó ngay cho mẹ. Mẹ không thích con bé ấy…mày bỏ nó đi rồi mẹ tìm mối khác cho.



Tùng và Hà yêu nhau đến nay đã được hơn 3 năm, với từng ấy thời gian thì nhiều cặp đôi đã tính đến chuyện cưới xin. Thú thật năm nay cũng đã 27 tuổi nên Hà cũng muốn lấy chồng lắm rồi, vì người ta nói yêu lâu thường khó đến với nhau. Ấy thế nhưng khổ nỗi cứ lần nào bàn với bạn trai về ra mắt thì Tùng lại nói.

– Hay mình thư thả thêm thời gian nữa đi em ạ. Mẹ anh khó tính lắm…anh sợ em tổn thương.

– Nhưng mà chờ đến bao giờ chứ? Năm nay em đã 27 tuổi rồi…anh cứ bắt em chờ là em thành gái già đấy.

– Thôi được rồi…nhưng em phải chuẩn bị tâm lý trước đấy nhé. Đến anh còn sợ mẹ anh chứ đừng nói là người khác.




Thấy Tùng nói vậy thì Hà cũng hơi run thật, ngày hôm đó về ra mắt theo như Tùng nói thì mẹ anh là người phụ nữ truyền thống và có phần gia trưởng nên Hà ăn mặc cũng rất giản dị. Lúc bước vào nhà Hà cũng chào hỏi rất lễ phép.

Hỏi han được một lát thì mẹ bạn trai bảo vào ăn cơm, đến lúc đó thì Hà mới dám thở phào nhẹ nhõm.

– Hình như mẹ anh ưng em rồi đấy…May thật.

– Cứ chờ đã anh ạ. Chưa thể nói trước được đâu.

Quả là Hà nghĩ sáng suốt vì sau bữa cơm đó thì mẹ Tùng kéo luôn anh vào phòng rồi quát lớn đủ để Hà nghe thấy.

– Mày và còn bé ấy yêu được bao lâu rồi?

– Hơn 3 năm rồi mẹ ạ. Hà là người con gái tốt…mẹ cho phép bọn con cưới nhé mẹ.

– Cưới là cưới thế nào. Mẹ muốn mày chia tay nó ngay cho mẹ. Mẹ không thích con bé ấy…mày bỏ nó đi rồi mẹ tìm mối khác cho.

– Nhưng con yêu Hà mà mẹ.



– Nếu mày cưới nó thì mẹ chết cho mày xem.

– Mẹ….xin mẹ đừng ép con mà.

– Mày….

Mẹ Tùng chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng Hà nôn ọe bên ngoài, vừa nhìn thấy mẹ bạn trai thì Hà quỳ xuống khóc lóc.

– Nãy giờ bác nói chuyện với anh Tùng cháu đã nghe hết rồi…xin bác đừng cấm cản bọn cháu. Cháu biết cháu còn nhiều thiếu sót…

– Nếu cháu đã biết vậy thì buông tha cho con trai bác đi.

– Nhưng cháu không thể làm vậy được….Anh Tùng lỡ làm cháu có bầu rồi bác ạ. Chẳng lẽ bác muốn mọi người xì xào bàn tán về chuyện con trai bác làm con gái nhà người ta có bầu rồi bỏ ư? Đến lúc đó chẳng có cô gái nào dám đến gần anh Huy nữa đâu.



– Cái gì? Cháu có bầu rồi ư? Là của thằng con trai bác?

– Bác không tin cứ hỏi anh Huy là biết. Bọn cháu cũng yêu lâu rồi nên “chuyện ấy” là không thể tránh khỏi.

Hà vừa dứt lời thì mẹ Tùng nhìn anh thắc mắc, Tùng gật đầu lia lịa van xin mẹ cho mình cưới Hà. Cuối cùng là không còn cách nào khác nên mẹ Tùng đành phải đồng ý.

– Em có thai lúc nào mà không nói với anh hả?

– Em làm gì có đâu…lúc đó rối quá em mới nghĩ đến các có bầu đấy. Em quan sát kỹ thấy mẹ anh rất tin vào phật, mà phật thì nhân từ nên chắc chắn khi em nói em có thai với anh thì mẹ anh sẽ đồng ý cho cưới.

– Em đúng là khôn thật đấy. Tuyệt vời, kiểu này cưới về cái là mình phải “sản xuất em bé” luôn đấy nhé.

Và rồi một đám cưới của Tùng và Hà diễn ra trong bầu không khí âm áp, biết nói dối mẹ chồng về chuyện có thai là sia nhưng Hà chẳng còn cách nào khác cả. Cô tin rồi mối quan hệ giữa mình và mẹ chồng sẽ ôn hòa.