Các em và các cháu chỉ về có mặt, ăn uống tụ tập 1 buổi và sau đó đi luôn. Phần dọn dẹp lại cũng đến tay nhà tôi cáng đáng.

Bố mẹ chồng tôi có 3 con trai và 2 con gái, chồng tôi là con trai cả trong gia đình. Bởi thế lấy anh, tôi đương nhiên là chị dâu trưởng trong nhà.

Khi bố mẹ chồng còn sống, vợ chồng tôi và các em không phải lo liệu chuyện cúng giỗ. Vào những ngày giỗ ông bà tổ tiên, chúng tôi chỉ phụ giúp ông bà nội làm cỗ để các cô dì chú bác trong họ tới ăn uống.

Khi bố mẹ chồng còn sống, vợ chồng tôi và các em không phải lo liệu chuyện cúng giỗ. (Ảnh minh họa)

Nhưng kể từ khi bố mẹ chồng tôi mất, chuyện làm giỗ chạp ở nhà chồng 1 tay vợ chồng tôi lo liệu hết. 4 em chồng đều sinh sống ở xa nên hầu như vào các ngày giỗ bố mẹ hoặc ông bà, vợ chồng con cái tôi nai lưng làm từ A-Z. Các em và các cháu chỉ về có mặt, ăn uống tụ tập 1 buổi và sau đó đi luôn. Phần dọn dẹp lại cũng đến tay nhà tôi cáng đáng.

Có lẽ vì vậy mà tôi rất sợ giỗ chạp nhà chồng. Nhà anh lại rất nhiều đám giỗ 1 năm. Tính ra một năm nhà chồng tôi có tới tận 9 đám giỗ to nhỏ. Trong đó có giỗ bố mẹ và giỗ ông bà là quan trọng nhất, phải làm cả chục mâm. Những cái giỗ khác vợ chồng tôi chỉ làm 1 mâm cơm cúng nên đơn giản hơn.

Vừa rồi, tôi lỡ có bầu con thứ 3. Ngày giỗ bố chồng mới đây, dù bụng bầu 6 tháng, vợ chồng tôi và 2 con vẫn phải dậy từ 4h sáng làm cỗ. Làm xong xuôi, các em và các cháu chồng tận 9h sáng mới về đến nhà. Được tay bắt mặt mừng, vui cười hội ngộ với nhau tôi rất vui. Nhưng cô chú ấy chỉ góp tiền, mua trái cây rồi như khách đến ăn cơm. Mọi chuyện vợ chồng tôi phải lo hết rồi dọn dẹp khiến tôi mệt mỏi. Ai đời các em ấy ăn xong rồi đi, tôi là thân dâu trưởng bầu bí vượt mặt lại phải cặm cụi ngồi rửa hết cả sân bát đũa.

Chẳng hiểu có phải do nắng nóng quá nên tôi khó chịu rồi hoa mắt chóng mặt mà ngất xỉu lúc đang rửa bát khiến chồng tôi rất lo lắng. Anh cứ bắt tôi đi khám vì sợ bị sao. Nhưng tôi chỉ nghĩ do mệt mỏi và đứng lên đột ngột mới vậy nên không đi.

Thương vợ bầu, chồng tôi cũng bảo lại với các em từ năm sau nhà ai nấy giỗ. (Ảnh minh họa)

Thương vợ bầu quá sau lần giỗ bố, chồng tôi cũng bảo lại với các em từ năm sau nhà ai nấy giỗ. Tùy tâm tùy hỷ, các em khỏi phải đi lại mệt mỏi ra cũng không phải cáo bận không về được hay tị nạnh nhau.

Thật sự với tôi ngày giỗ thiêng liêng lắm nhưng tôi nghiệm ra không cần cỗ bàn nhiều như trước nữa. Giờ con nào chẳng là con, các con cháu ở đâu thì làm giỗ ở đấy. Chỉ cần nhà ai cũng có bát hương, tấm hình là có cảm giác bố mẹ, ông bà và các cụ tổ tiên vẫn đang che chở mình là được. Còn chồng tôi từ hôm ấy vẫn lo lắng giục vợ đi khám vì sợ vợ bầu lại ngất xỉu lần nữa, nhỡ có chuyện không hay xảy ra thì anh lại ân hận.